Biển Xanh Sâu Thẳm [Khải Nguyên]

Chương 5

Chương 5
Xin chào, em tên là Vương Nguyên, chúng ta cùng nhau hát nhé.

Hoàng Duệ nhìn người trước mặt, không kiềm nén được mà lộ ra vẻ mặt tâm đang rất mệt mỏi.

"Tiểu Khải à, đã nghe biết bao nhiêu người thử giọng rồi cậu vậy chưa thấy vừa lòng người nào sao? Ngày mốt là đến ngày giao bài hát rồi cậu biết không? Nếu không giao kịp bài làm sao có đủ nhạc trong album."

Vương Tuấn Khải ôm đàn guitar ngồi trong phòng thu âm, tai nghe bị vứt nằm ở một bên, bên trong tai nghe còn loáng thoáng tiếng nhạc phát ra.

"Tôi muốn người hát cùng tôi phải có chút kinh nghiệm trong việc ca hát." Tiểu thiên vương khinh thường liếc mắt nhìn Hoàng Duệ, nửa bước cũng chẳng muốn nhường.

Bài hát này là bài hát mà do chính vị tiền bối mà anh luôn thần tượng viết lời cho, còn anh tự phổ nhạc ra. Có thể nói, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải dồn hết tâm huyết của mình vào một bài hát. Vốn dĩ chỉ một mình anh hát, nhưng người ở công ty lại nói bài hát này song ca sẽ hay hơn, rồi không biết tại sao làm cách nào mà tin tức Vương Tuấn Khải tìm người song ca cùng lại truyền ra ngoài, vô số người tìm đến công ty muốn thử sức.

Mà Vương Tuấn Khải cho dù là ai đến cũng đều không - cự tuyệt nhưng sau khi nghe từng người thử giọng xong lại chẳng chọn bất cứ ai.

"Vậy thì, cậu không nên đem bài hát này thêm vào album, còn để nó trở thành ca khúc chính của album, tin tức cũng đã truyền ra ngoài rồi, nếu cứ dời ngày ra album thì tôi cũng chẳng biết đám phóng viên kia nói gì về chúng ta nữa đâu!" Hoàng Duệ mang theo vẻ mặt vô cùng bất đặc dĩ, trong đầu tự nghĩ ra vô số chuyện khi mọi người biết được tin tức tiểu thiên vương không ra album đúng hẹn.

"Tiểu thiên vương - Vương Tuấn Khải trì hoãn album, có phải đã cạn kiệt ý tưởng rồi?" hoặc "Vương Tuấn Khải trì hoãn việc ra album, có phải đang đùa giỡn fan hay không ai chịu song ca cùng."

Vương Tuấn Khải mặc kệ Hoàng Duệ đang tự chìm đắm trong tưởng tượng của mình, anh cúi đầu nhẹ nhàng gãy đàn, khi Hoàng Duệ đã thoát khỏi sự tưởng tượng của mình và đắm chìm trong bản nhạc mà Vương Tuấn Khải đánh, đột nhiên lúc này Vương Tuấn Khải lại khẽ nói:

"Cho dù tôi đã tham gia nhiều bộ phim, nhiều show giải trí, vậy thì sao chứ, tôi vẫn là một ca sĩ. Mỗi một bài hát tôi đều muốn nó được hoàn mỹ nhất có thể, đây là bản năng làm nghề của tôi. Là một ca sĩ, tôi muốn từng bản nhạc mình ra là những bài hát được tôi thể hiện tốt nhất cho người hâm mộ của tôi nghe, cũng như là một sự tôn trọng bản thân mình."

Hoàng Duệ nhìn cậu thanh niên ở trước mặt, so với mười ba năm trước thì hiện tại khuôn mặt của cậu thanh niên càng lúc càng khôi ngô, từng góc cạnh đều hiện ra rõ ràng, nhưng đôi mắt hoa đào luôn lấp lánh kia vẫn chưa từng thay đổi.

Mười ba năm trước, cậu thanh niên này đã nói rằng cậu ta muốn hát, và ca hát là con đường duy nhất cậu ta chọn ngoài ra thì chẳng còn con đường nào nữa. Nhiều người nói, sự nổi tiếng của Vương Tuấn Khải là do cậu ta may mắn, nhưng chẳng ai biết sự khao khát ca hát và sự cố gắng của cậu ta trong con đường âm nhạc này nhiều như thế nào. Cả một chặng đường dài cậu ta đã luôn ép buộc bản thân mình vào một khuôn khổ cho đến hiện tại từng cái cách giơ tay nhấc chân đều khiến cho fan gào thét, để trở thành một tiểu thiên vương vạn người mê ở Châu Á cậu ta đã phải đánh đổi rất nhiều thứ.

"Tôi biết rồi, cậu cứ chuyên tâm ca hát đi những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý." Hoàng Duệ đẩy kính mắt, xoay người vừa mở cánh cửa phòng thu âm ra, lại gặp ngay tiểu Mã ca đang vội vàng chạy vào.

"Sao vậy, có chuyện gì mà chạy nhanh vậy, từ từ thở nào." Hoàng Duệ với tay lấy một chai nước ném cho tiểu Mã.

"Hô hô.. Tiểu Khải có ở đây không? Tôi đã tìm được người có thể hát song ca cùng cậu ta rồi! Cứ tin tôi, chắc chắn tiểu Khải sẽ đồng ý người này, vì cậu ta có thanh giọng cực kì...." Tiểu Mã ca vừa thở hổn hển vừa nói, trong giọng nói đều tràn đầy sự hưng phấn.

"Hửm?" Vương Tuấn Khải từ trong phòng thu âm đẩy cửa đi ra, một cậu thiếu niên từ phía sau lưng tiểu Mã ca cũng vừa vặn bước ra theo.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu. Đối diện anh là một cậu thiếu niên có mái tóc màu đen, đôi mắt to tròn long lanh như chứa những vì sao nhỏ lấp lánh ở trong đó, cậu mỉm cười đưa tay ra, cùng lúc đó, thanh âm trong trẻo tươi mát như vị bạc hà được truyền ra từ miệng cậu thiếu niên kia:

"Xin chào, em là Vương Nguyên, chúng ta cùng nhau ca hát nhé."

Thoáng một chút, Vương Tuấn Khải đã nghĩ rằng mình vừa thấy một thiên sứ.

Tiểu thiên vương của chúng ta lúc này dường như đã hiểu được cảm giác của những bạn fan khi gặp thần tượng của mình, chỉ muốn gào thét thật to cho thỏa lòng thôi. Và Tuấn Khải lúc này cũng vậy, anh cũng đang muốn gào thét thật lớn......

Đối diện với một thiếu niên đẹp đến mức không giống người thường, tiểu thiên vương vô cùng khó khăn để tìm một từ để diễn tả đúng về nét đẹp của cậu thiếu niên này.

Có lẽ nên gọi là: Tinh xảo.

Đừng hỏi vì sao tiểu thiên vương chúng ta lại không đánh giá là hoàn mỹ, vì ở trong lòng của anh chỉ có anh mới là hoàn mỹ. Vương Tuấn Khải chính là kẻ ngạo kiều như vậy, không tiếp nhận bất cứ phản bác nào.