Chương 4: Năm tháng lớn lên
Tiểu Quá nhận Âu Dương Phong làm cha nuôi... vui vẻ học võ công của ông... cũng ranh ma giúp ông thoát khỏi Kha Trấn Ác cùng đám Hoàng Dung, Quách Tĩnh... có điều... cuối cùng thì nó cũng rơi vào tay của Quách Tĩnh với Hoàng Dung... bọn họ nói sẽ đưa nó tới Đào Hoa đảo... nó lại hỏi ý kiến của ta. Nếu ta lắc đầu liện có được không? Chắc không đâu nhỉ... vậy là nó cùng bọn họ tới Đảo Hoa đảo.Trong chuyến tàu đi Đào Hoa đảo... chuyện đáng nói nhất phải là vụ Dương Quá lừa cả đám nhóc nhà Hoàng Dung nhảy hết xuống biển vớt ngọc bội.. còn bị phụ mẫu của chủ nhân miếng ngọc bội đó mắng cho một trận. Dương Quá chỉ việc trở về phòng.. ha ha nhịn cười.
Vài tuần sống ở Đảo Hoa đảo... đám nhóc nhà Hoàng Dung chẳng chịu nổi tiểu ranh ma... ngày nào cũng ca thán. Ta ngồi coi Tiểu Quá bày trò mà cười nghiêng ngả... nó cũng vui vẻ mà cười... ngày càng bày nhiều trò hay cho ta xem... ừm... tại sao ta lại nghĩ nó bày trò trêu trọc tụi kia là cho ta xem nhỉ?
Cuối cùng.. đám nhóc nhà Hoàng Dung không chịu nổi nó nữa... trói nó lại.. ném xuống biển. Ở dưới đó đã có Âu Dương Phong cứu nó... ta không cần lo lắng... không cần lo lắng... hít một hơi thật sâu... ta phất tay trở về căn động mà lúc trước Châu bá Thông sinh sống.
Dương Quá giả người chết trở về... dọa cho đám nhà Hoàng Dung ngất lên ngất xuống.
Sau đó nó bị " đuổi" phải rời đào hoa đảo tới Toàn Chân Giáo.
Quãng sống đi sau Tiểu ranh ma này chính là quãng sống vui vẻ nhất của ta rồi... ngày nào cũng nhìn nó bày trò... ngày nào cũng cười đến nghiêng ngả. Tiểu Quá... ta thật muốn kéo dài đoạn thời gian này quá.... sắp tới lúc ngươi gặp Tiểu Long Nữ rồi có phải ngươi sẽ rất vui không? Tại sao ngay trong lúc vui vẻ như thế này ta lại nghĩ đến nhóc con Tiểu Long Nữ cơ chứ... lắc lắc cái đầu... không nghĩ nữa.
Sau một lần gây sự với tên Triệu Chí Kính, Dương Quá chạy về phía cổ mộ và quen biết Tôn bà bà.
Gặp mặt chưa bao lâu, đêm ấy... ở Toàn Chân Giáo... nó cùng Tôn bà bà bị vây hãm... Tôn bà bà vậy mà bị đánh chết trước mắt Dương Quá,.. nó nhìn rất suy sụp... hệt như khi Niệm Từ mất... nó đã khóc lần đầu tiên trong mấy năm gần đây nó khóc trước mặt nhiều người như vậy. Tiểu ranh ma... nhìn ngươi như vậy... lòng ta đau lắm... ở ngực trái như có thứ gì bóp nghẹt lấy... mắt cũng mờ đi... có lẽ là sự thương cảm của ta dành cho nó mà thôi.
Ta nghe thấy được nó lẩm bẩm trong miệng.
- Tại sao không ra cứu bà ấy?
- Tại sao không cứu bà ấy?
Nó cứ lẩm bẩm như vậy... từng câu từng chữ ghim sâu vào tim ta... Tiểu Quá... tha thứ cho ta... ta không thể.
- Dương Quá... để bọn ta đưa Tôn bà bà về Cổ mộ._ Đám người Toàn Chân khách khí nói.
- Tránh ra... không được động tới bà bà... tỷ tỷ... người đang ở đây đúng không? Người ra đây đi... ra đây cứu đệ... tỷ tỷ._ Tiểu Quá như phát điên... nó gào thét, hoảng loạn gọi... nó đang cầu xin ta... cầu xin ta xuất hiện cứu nó sao? Dương Quá... khúc gỗ ngươi lựa chọn... chỉ là khúc gỗ mục mà thôi... trước khi đưa ngươi vào bờ... nó đã bị dòng nước tan tác đánh gãy rồi.
Ta ghìm ý nghĩ muốn chạy tới ôm nó vào lòng, tự nhủ với bản thân... ngươi không thể... cố đợi thêm chút nữa... tiểu long nữ sẽ đến... Lý Ngân Nhi à... ngươi phải nhẫn lại.
- Tỷ tỷ._ Dương Quá ôm chặt lấy Tôn bà bà.. hoàng loạn hất những ma trảo của đám người Toàn Chân xung quanh nó ra.
Trong lúc nó cùng thi thể Tôn bà bà gần bị tách rời...một thân hắc y xuất hiện.
- Được rồi... Tiểu Quá... ta ra rồi đây._ Lòng đau nhói... nước mắt của nó tưởng trừng như là muốn dìm chết ta vậy... dìm đến ngạt thở.
- Tỷ Tỷ... bà bà... tại sao không cứu bà ấy?_ Tiểu Quá ngây ngốc hỏi ta... ôm ghì lấy thi thể Tôn bà bà.
- Được rồi... ta sai rồi... xin lỗi... tiểu Quá... nín đi._ Giọt nước mắt đó... cữ nhiên có thể làm ta lúng túng... ta dùng ống tay áo.. lung tung lau nước mắt cho Dương Quá.
- Vị cô nương này...._ Lão già Toàn Chân lên tiếng. Con mẹ lão ấy... không thấy ta đang dỗ tiểu ranh ma của ta hay sao... phá đám còn không biết chọn thời điểm thích hợp à?
- Cút._ Ta nhả chữ liếc nhìn ông ta rồi ôm tiểu Quá vào lòng... nó còn nhỏ như vậy... là ta đã sai hay sao?
- Con nhóc chết tiệt này... giáo chủ của bọn ta đang nói tử tế với ngươi._ Một tên nào đó nói.
- Ồ... giáo chủ của ngươi...là đệ tử của Vương Trùng Dương?
- Nhóc con chết tiệt tên sư tổ là để ngươi gọi hay sao?._ kẻ đó tức giận... mạnh mẽ rút kiếm khỏi bao.
- Ân... muốn ra tay với ta... lão già... ờ... tên Khâu Xử Cơ đúng không? Môn đệ của ngươi đào tạo rất tốt nhỉ...dám gọi ta là nhóc con? Còn không tự xem lại mình?
- Ngươi đừng ngông cuồng.
- Ta ngông cuồng...ồ... Khâu Xử Cơ... ta cho ông nói một câu.
- Vị nữ hiệp này... là bần đạo lỡ tay mới gϊếŧ chết Tôn bà bà đây... muốn chém muốn gϊếŧ tùy cô.
- Rất tốt.... tiểu Quá... ngươi có muốn ta gϊếŧ ông ta không?_ Ta cúi xuống hỏi người trong lòng.
- Muốn._ Nó trả lời.
- Ta xin lỗi... ông ta hiện tại chưa thể chết... ta giúp ngươi trừng phạt môn đồ của lão... được không?
Tiểu Quá dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta.. nhưng rồi vẫn gật đầu.
- Vậy hiện tại... nhóc đưa Tôn bà bà về cổ mộ... nếu gặp Tiểu Long Nữ ngươi phải chắc chắn bái nàng ấy làm sư phụ... được chứ!
- Vậy bái sư rồi tỷ còn ở bên đệ không?
- Việc này....
- Vậy đệ không bái sư nữa.
- Haizzz... nhóc con... ngươi ngoan ngoãn bái sư... đến lúc thích hợp ta sẽ xuất hiện.
- Được... tỷ hứa nhé.
- ừ... hứa.
- Ngoắc tay.
Tiểu Quá đưa tay ra trước mặt...lúc ngón tay đan vào nhau... nó đã cười rất tươi... nụ cười đầy nước mắt ấy chỉ mình ta nhìn thấy, ta tham lam giữ lại làm của riêng...
Nhìn Tiểu Quá từng bước đưa Tôn bà bà về cổ mộ... từng bước tới gần Tiểu Long Nữ... tim của ta không tự chủ nhót đau.
Ta cô độc đứng giữa một đám nam nhân Toàn Chân... cái đám khốn khϊếp bắt nạt tiểu ranh ma của ta... khụ khụ... được rồi, là tiểu ranh ma của ta bắt nạt bọn họ... cái đám khốn khiếp dám giết chết người Tiểu Quá của ta yêu thích.. hừm.. dám làm tiểu ranh ma của ta buồn ta xem các ngươi trả giá thế nào.
- Khâu Xử Cơ... hiện tại ông muốn môn hộ của mình chết mấy người? Mười... Năm Mươi... hay Năm Trăm?_ ta nở nụ cười.
- Ngươi... bớt xàm ngôn đi._ Kẻ vừa nói là Triệu Chí Kính.. ồ hắn ta cũng có gan không nhỏ nhỉ....để xem hôm nay ta dạy dỗ ngươi ra sao?
Lấy tay làm kiếm ta vung hắc ý một đường đánh tới... rất nhanh gọn xử lý được vài tên.
- Là... là... Tuyệt học Toàn Chân....cô ta biết tuyệt học Toàn Chân._ Đám đệ tử run rẩy.
- Cô nương... cô là đệ tử của sư tổ hay sao?_ Lão già Khâu Xử Cơ vẫn giữ lối khuôn giáo.
- Ân...Vương Trùng Dương...không quen._ Nói đoạn ta lại múa kiếm... khiến Toàn Chân giáo đêm nay chìm trong biển máu... đám đạo sĩ chết dẫm dám làm Tiểu Quá buồn... đánh chết hết đám nhà ngươi.
Ta chém chết đúng một trăm môn hộ phái Toàn Chân liền nhênh ngang chuồn đi... ta xem Khâu Xử Cơ lão già tức chết ra sao!
Trong vài năm thằng nhóc Tiểu Quá luyện công bên Tiểu Long Nữ rồi bồi dưỡng tình cảm... ta định là sẽ trở về Tử Nhật lầu... nhưng ai mà biết cái chân của ta nó không đi chứ... lúc nào cũng quanh quanh quẩn quẩn bên cạnh cổ mộ.
Thôi được ... lão nương đúng là không có tí tiền đồ nào