Chương 3: Âu Dương Phong
Sau khi thoát ra khỏi nhà lão thợ khắc bia Tiểu Quá bắt đầu lang thang khắp nơi... thằng nhóc láo cá đó... thật không còn từ nào diễn tả được... gặp việc gì ngoài đường nó cũng điều nghĩa ra cách kiếm tiền. Nhiều khi theo sau nó ta chỉ hận khả năng nhịn cười của mình quá kém.Thằng nhóc đó không hay ốm vặt... vài năm lang thang đầu đường xó chợ số lần nó ốm chỉ đếm được trên đầu ngón tay.. mà ốm nặng thì chỉ có một... ừm... duy nhất một lần thôi.
Hôm đó sáng sớm trời rất đẹp... nó đi khỏi căn nhà hoang mà nó tự cho là địa bàn của mình.. vui vẻ đi vào trong trấn... thật ra đã vài ngày nó không ăn rồi... chắc nó đói lắm... đi ngang qua hàng màn thầu... cũng chẳng biết nó nghĩ cái gì nữa nhảy tới cướp lấy hai cái bánh mà ăn lấy ăn để... tên chủ tiệm tức giận lắm... kêu người qua đường tới đánh đá nó... vậy mà nó còn như không biết đau.. mặc kệ từng cú đá vẫn cho màn thầu vào miệng nhai ngấu nghiến... mà ta.. chỉ có thể từ xa nhìn lại... âm thầm thương xót nó.
Bọn họ đánh đấm chán chê biết là sẽ không đòi được tiền nên cũng đành buông tha cho nó... bị đánh mà nó rất vui vẻ... cười tươi hơn hoa chạy tới bên mộ của Niệm Từ.
- Mẫu thân... hôm nay con được ăn rất no... mẫu thân ở dưới đấy không có tiền thì có mua được đồ ăn tử tế hay không? Con trai bất hiếu không có tiền để đốt vàng mã cho mẫu thân... mẫu thân đừng giận con có được không? Kiếp sau người hãy cứ để con làm con của người... có được không? Mẫu thân..._ Vừa nói nó vừa khóc... đã lâu rồi nó không khóc nhiều như thế...nó dựa bên cạnh bia đá của Niệm Từ cho tới khi trăng lên nó mới lật đật đứng dậy đi vào nhà hoang. Cũng đã rất lâu rồi ta mới khóc nhiều như vậy... ống tay áo của ta... thê thảm... ta không dám nhìn.
Sau khi chạy đi thay y phục... ta đã thấy tiểu Quá ngồi ngoan trong nhà... xếp bằng chân... hôm nay nó rất.. rất kì lạ... dây thần kinh nào bị chập hỏng rồi à... nó cứ ngồi im như vậy.. chốc chốc lại nhìn ra ngoài cười cười... @@
Ta cứ đứng ngoài cửa nhìn nó mà hoài nghi... có nên mời bác sĩ tâm lý tới cho nó không... mà chợt nhận ra.. thời này vẫn chưa có bác sĩ tâm lý. Thế nhưng tối hôm ấy nó sốt cao... mê sảng còn không ngừng gọi mẹ...
Niệm Từ... ta không giúp Tiểu Quá... ở bên đó ngươi có giận ta không? Lúc ngươi mất... ta đã hứa với ngươi sẽ chăm sóc nó thật tốt nhỉ. Xin lỗi vì đã nuốt lời hứa với ngươi... thật xin lỗi.. Niệm Từ... xin lỗi.. Tiểu Quá... tha thứ cho ta.
Ta đã chạy tới tiệm thuốc gần đó bốc một thang thuốc... dùng khăn lạnh lau qua người nó... Tiểu Quá... ngươi phải mau khỏe lại... ngươi phải cố gắng lên...
Ta biết Tiểu Quá sẽ không chết...nó là nam chính mà... sao chết dễ như vậy được... thế nhưng nhìn nó không ngừng gọi mẹ ta lại không kìm được mà đau lòng... trong cơn mê sảng.. tay nhỏ của nó không buông ta.
Nếu nó tỉnh lại ta có thể không đi không?
Cuối cùng thì ta vẫn phải đi... nó vừa động mi mắt ta đã giật mình mà chạy biến... thật là chẳng có tý tiền đồ nào... mạnh mẽ xuyên không mà chỉ như một người qua đường không hơn không kém.
Sau trận ốm ấy nó ranh ma hơn xưa nhiều....cảm nhận của ta chính là như vậy... thỉnh thoảng lại quay ngoắt về phía sau.... nhiều lúc nó còn trùng hợp nhìn về phía ta mà cười gian nữa... không phải vì ta chắc chắn võ công của nó không thể phát hiện ra ta thì ta liền nghi ngờ chính mình đang bị Tiểu Quá gài bẫy a~
Hôm nay trời rất đẹp... Tiểu Quá lại làm biếng ngồi ì trong nhà không chịu đi...nhịp thở của nó rõ ràng rất bình thường mà? Không phải bị bệnh nha... ngươi đừng có hòng gạt ta.
- Tiểu Phù nhi....
- Chạy mau....
- Lý Mạc Sầu...
Thính giác của ta rất tốt... hóa ra hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Quá gặp Hoàng Dung... muốn gặp thì gặp thôi... Tiểu Quá à... ngươi sắp được gặp Tiểu Long Nữ rồi đó.
Haha... coi phim đã thấy buồn cười rồi... hóa ra Tiểu Quá hiện tại còn hài hước hơn. Tiểu ranh ma... con được lắm... ta không kìm được mà bật ngón cái với nó. Nó cũng vậy... cười đến vui vẻ... hướng về phía ta mà cười.
Thật sự... bị phát hiện rồi sao?
- Sao? Đưa tiền cho ta coi nào._ Dương Quá chìa tay ra trước mặt Quách Phù.
- Con nít ranh... ngươi tới số rồi! _ Lý Mạc Sầu tức giận nhảy ra khỏi vũng bùn lầy lớn mà Tiểu Quá mất gần một ngày chuẩn bị.
Ta thấy nét hoảng sợ thoáng qua trong mắt nó... chỉ là thoáng qua thôi.
Tiểu ranh ma đó... còn lè lưỡi trêu Lý Mạc Sầu...lấy trong túi bên hông một nắm bột mì... ném về phía mụ ta... trong đám trẻ lẫn lộn lại trùng hợp túm tay Trình Anh mà kéo đi.
Cây băng phách ngân trâm ấy... Tiểu Quá không cần thiết phải trúng đâu nhỉ! Ta vui vẻ đánh hỏng cây trâm trên đường bay bằng đả chỉ thần công... lại nhanh chóng đuổi theo Tiểu Quá. Đống chuyện còn lại để Hoàng Dung giải quyết đi.
Gan tiểu ranh ma cũng to lắm... bỏ con gái nhà người ta dưới gốc cây còn mình thì vui vẻ chạy đi tìm đồ ăn... Được rồi... Trình Anh đúng không... Hoàng lão tà sẽ tới đón ngươi thôi.
Tiểu Quá vô tâm mua hai bánh màn thầu...lang thang tìm đường trở về phía gốc cây đã bỏ Trình Anh lại... phía xa vang lên tiếng đánh nhau... còn ngày càng lớn... Âu Dương Phong ở gần đây...
Kịch bản hay thật ha... tiểu Quá lại gặp Âu Dương Phong đúng lúc ông ta đang chạy trốn khỏi một đám người... thằng bé có vẻ muốn cứu hắn nhưng lại hơi do dự... nó ăn nốt miếng màn thầu cuối cùng... mờ mịt quay qua nhìn ta như muốn hỏi ý kiến... ta ngạc nhiên lắm nhưng cũng gật nhẹ đầu... thằng bé cười hì hì nhanh nhẹn chạy tới cản đám người kia lại.
Thôi được rồi... ta bị phát hiện thật rồi. Đến mức này mà còn khăng khăng nó chưa nhận ra ta thì ta đúng là....