Chương 5: Xuất sơn
Vài năm sau...Lý Mạc Sầu dẫn theo đồ đệ trở về cổ mộ phái gây sự... ta liền phấn chấn hẳn... cuối cùng câu chuyện cũng đến đoạn gay cấn rồi.Ta nhanh nhẹn nhảy xuống cây cao... chạy tới xem.
Trong thời gian rảnh rỗi ta có đυ.c vài lỗ trên cổ mộ... rất tốt... hiện tại có thể phát huy rồi.
- Dương Quá... ngươi nguyện ý hi sinh vì Tiểu Long Nữ?_ Lý Mạc Sầu khó tin nhìn tiểu ranh ma. Hừm ngươi khó tin cái gì... tiểu ranh ma của ta rất trọng tình nghĩa đó nha.
- Đương nhiên... Cô Cô chính là người ta yêu quý... cũng là người yêu quý ta._ Tiểu ranh ma nhanh chóng trả lời. Ta biết đó là nguyên tác... nhưng tại sao nơi đây lại như bị kim trâm vậy? Ta cố gắng ghìm lại ý nghĩ muốn nhảy ra gϊếŧ chết Tiểu Long Nữ đem tiểu Quá về nhà.
Haizzz nhìn tiểu ranh ma của mình ôm người khác kìa.... nó còn dựng nhà sống vui vẻ bên Tiểu Long Nữ.
Hôm ấy nó gặp lại Âu Dương Phong, ta biết sắp đến đoạn Tiểu Long Nữ thất thân rồi... làm sao ta có thể chuyện đó xảy ra chứ... tiểu ranh ma của ta phải được thứ tốt nhất.
Lúc Tiểu Long Nữ đang bị điểm huyệt bên cây lớn... tên Dõan Chí Bình cuối cùng cũng xuất hiện.
Lúc hắn ta mon men đến gần Tiểu Long Nữ.. ta liền dùng đả chỉ thần công đánh hắn ta. Phát đầu tiên là vào chân... hắn ta giật mình khụy gối... đảo mắt nhìn xung quanh. Ta lại bồi thêm một phát vô đầu hắn... đương nhiên không thể đánh chết... cùng lắm là sưng vài ngày. Doãn Chí Bình bị dọa sợ... chạy về phía Toàn Chân giáo.
Ở đây cũng hết chuyện vui rồi... ta đi về Tử Nhật lầu chơi chút... đợi tới đại hội võ lâm lại chạy qua.
Ta không ngờ lần rời Tử Nhật lầu lại biến đổi lớn như thế! Tử Nhật lầu của ta bị bọn quan lại cướp đoạt... bé nhỏ Hoàng Ly xinh đẹp của ta cũng bị tên quan ấy bắt về làm vợ bé. Người của lão nương hắn còn dám động... chẳng biết là ai to gan.
Ta hùng hổ phất hắc y lao vụt tới phủ của hắn...
- Tiểu nương tử... lại đây._ Hắn cười tà da^ʍ lao nhanh về phía Hoàng Ly đang bị cố định trên giường.
- Ngươi tránh ra... để mama chúng ta biết ngươi sẽ không yên đâu!_ Hoàng Ly sợ hãi hét lớn... vùng vẫy vô vọng.
- Con mụ mù xấu xí đó.. ai lại sợ bà ta chứ!_ Hắn cười cười nằm bò lên người Hoàng Ly.
- Ồ... thật sao? Ngươi thật không sợ con mụ xấu xí đó?_ Ta hừ lạnh lên tiếng.
- Ngươi... ngươi là ai?_ Hắn giật mình nhìn về phía ta._ Tiểu mĩ nữ... đừng nói vội... ngày mai sẽ tới lượt nàng.
- Ngày mai? Ta lại muốn ngay bây giờ._ Nở một nụ cười đầy hắc khí.... từng bước chầm chậm tiến về phía hắn.
- Ngươi... ngươi qua đây..._ Hắn một mặt háo sắc... tiến tới.
- Ồ... kiếp này... việc làm sai lầm nhất của ngươi... chính là đây._ Tặng cho hắn giọng nói băng lãnh từ địa ngục... ta rất tốt bụng liền cho hắn một chiêu xuyên tim... chết rất nhanh... không đau đớn.
- Sư Phong... sao giờ ngươi mới trở lại?_ Hoàng Ly run sợ khóc nấc lên.
- Thôi nào....cũng tại ngươi... đã nói chăm chỉ luyện công còn không nghe._ Ta đau lòng cởi trói cho Hoàng Ly... cô gái này tính tình rất tốt... mấy năm nay đều là nàng trông coi Tử Nhật Lầu giúp ta... chỉ có một điểm xấu... đó chính là bám cực dính người...
- Hừ...
Ây yaaa thật biết làm mềm lòng người khác mà.
-Ta biết sai rồi... tha lỗi cho ta đi mà.
( khụ khụ... sao tui lại ngửi thấy mùi bách hợp nhỉ)