Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh

Chương 29: Người hành nghề tang lễ (29)

"Nước đọng hơn phân nửa cũng ở gần đó." Anh ta bổ sung: "Ví dụ như núi đất sạt lở tạo thành những tảng đá nhỏ, hình thành những hồ nhỏ."

Người đàn ông buộc tóc nghe vậy, quay lại khen Mạc Kiệt một trận: "Anh Kiệt, anh thật sự là người kiến thức rộng rãi, học vấn cao siêu!"

Mạc Kiệt vẫn nhớ rõ sự việc nội chiến lần đó, thoáng cười lạnh một tiếng, không bị lời tâng bốc của người đàn ông buộc tóc làm cho mê muội.

Bạch Thu Diệp âm thầm gật đầu, cuối thôn đúng là có một con suối nhỏ, nhưng nước đọng không phải là do đất lở hoặc dung nham hình thành.

Sau khi sắp xếp cẩn thận cho Phó Dao, bốn người cùng nhau rời khỏi nhà Đỗ quả phụ.

Giống như hành quân gấp, bọn họ đi về phía cuối thôn. Vì nguyên nhân mang theo thi thể, không khí trở nên rất nặng nề.

Con đường lớn uốn lượn hai bên từ các tòa nhà biến thành những cái cốc dựng đứng lên, tạo ra những cái bóng màu đen trên mặt đất, nghiêng nghiêng chắn ngang đoạn đường mà bọn họ sắp đi qua.

Liễu Hạc vẫn im lặng như trước, như thể có người đã lột đi lòng hiếu kỳ của cậu ta ra, cậu ta cũng không hỏi Chung Dĩnh chết như thế nào.

Cậu ta và Mạc Kiệt mang thi thể đi rất nhanh, trong khi Bạch Thu Diệp và Người đàn ông buộc tóc đi ở phía sau.

Người đàn ông buộc tóc đột nhiên nói: "Tôi có cảm giác có tiếng bước chân ở phía sau."

Âm thanh đó cách bọn họ khoảng hai ba mươi mét ở phía sau, vẫn giữ tốc độ như cũ, không nhanh không chậm theo sát.

Từ nhà Đỗ quả phụ đến đây, âm thanh đó như mụn độc, bám riết theo bọn họ suốt chặng đường.

Lần này, không chỉ người đàn ông buộc tóc mà Bạch Thu Diệp cũng nghe thấy tiếng bước chân, cô gật đầu xác nhận.

Người đàn ông buộc tóc lại nhỏ giọng nói với Bạch Thu Diệp: "Trước đây, Phó Dao cũng nói có người theo..."

Ngay lúc này, âm thanh bên tai đột ngột biến mất, giống như âm thanh phát lại tuần hoàn bị ấn tạm dừng.

Người đàn ông buộc tóc thở phào nhẹ nhõm, cười một tiếng: "Tại sao am thanh kia lại không còn nữa?"

Nhưng Bạch Thu Diệp không thể cười nổi, cô nhìn thấy người đàn ông buộc tóc đang cõng một người trên lưng.

Mái tóc dài màu đen như một lớp tảo biển phủ kín vai cậu ta, hai tay dài nhỏ quấn quanh cổ, như thể lúc nào cũng có thể làm gãy cổ cậu ta. Một khuôn mặt trắng nhợt kề sát bên tai cậu ta, cách gần đến mức có thể nghe được hơi thở của nó.

Nhưng người đàn ông buộc tóc hoàn toàn không nhận ra.

Cô con ngươi co lại, suýt nữa hồn phi phách tán.

Nó xuất hiện từ khi nào!?

Bạch Thu Diệp: "Trần Thần..."

Người đàn ông buộc tóc: "Có chuyện gì?"

Bạch Thu Diệp nhìn môi của cậu ta cũng bị tóc cọ vào, rồi chuyển sang nhìn người đàn ông buộc tóc và sinh vật không rõ trên cổ cậu ta. Trong lúc nhất thời muốn nói lại thôi: "Lúc cậu ra cửa, cậu không cõng Phó Dao trên lưng."

Người đàn ông buộc tóc hơi sửng sốt: "Đương nhiên rồi, tôi cõng cô ta làm gì."

Bạch Thu Diệp nhìn cậu ta một cái thật sâu: "Vậy thì người phụ nữ trên lưng cậu, chỉ có thể là quỷ..."