Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh

Chương 30: Người hành nghề tang lễ (30)

Người đàn ông buộc tóc như bị sét đánh trúng, lời của Bạch Thu Diệp làm cậu ta như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng. Đến giờ phút này, cậu ta mới nhìn xuống ngực mình, thấy hai cánh tay mềm mại trắng bệch đang rủ xuống.

Cậu ta cố gắng gỡ chúng ra, nhưng những sợi tóc như bị kích hoạt cơ quan cạm bẫy, bắt đầu co rút lại.

Không khí nhanh chóng bị ép ra khỏi phổi, cơn đau rát lan tỏa từ thực quản yếu ớt lên đến thần kinh não, cảm giác chua xót tiếng kêu thảm thiết của bánh xe kéo qua đống đá vụn, khiến người ta tê dại cả da đầu.

Tóc lan rất nhanh, quấn chặt lấy tứ chi của cậu ta, xâm nhập vào ngũ quan của cậu ta.

Người đàn ông buộc tóc chỉ có thể nhắm chặt mắt, nhìn về phía trước cầu cứu Mạc Kiệt và Liễu Hạc, nhưng trong miệng cậu ta bị đầy tóc, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Một chỉ mực trên tay cậu ta bất ngờ bị cắt thành hai nửa, một viên hạt châu rơi xuống đất, cháy thành tro bụi.

Tóc trên mắt cậu ta tiếp tục phát ra ánh sáng thiêu đốt, khi công cụ bảo vệ cậu ta tiêu hao hết, cuối cùng cậu ta cũng tìm được một khe hở nhỏ.

Tầm nhìn trở nên mơ hồ, người đàn ông buộc tóc chỉ có thể thấy Bạch Thu Diệp bên cạnh cũng bị tóc cuốn lấy.

Mau cầu cứu!

Cậu ta dùng ánh mắt truyền đạt tin tức, nhưng tóc lại nhanh chóng vây lấy, tâm trí của cậu ta lần thứ hai bị che khuất.

Mắt cá chân của Bạch Thu Diệp bị siết ra một cái ấn đỏ, chùm tóc kéo cô về phía người đàn ông buộc tóc.

Người phụ nữ trên lưng cậu ta nằm úp sấp, tứ chi dài ra thành móc câu, lấy tư thế và hút lực quỷ dị, kề sát trên lưng cậu ta. Nhưng đầu cô ta vẫn xoay tròn chín mươi độ, thẳng tắp đối diện với Bạch Thu Diệp.

Trên mặt cô ta hiện ra nụ cười thâm độc, ác ý trong đôi mắt vẩn đυ.c như biến thành thực chất.

Cô ta không còn nhớ mình là ai, nhưng cô ta biết mục đích khi mình đến đây là gì.

Gϊếŧ chết bọn họ.

Bọn họ đều là con mồi trong túi.

Bọn họ sắp trở thành bạn đồng hành của cô ta.

Cô ta thấy Bạch Thu Diệp nắm chặt phần váy đã bị dính bẩn.

Tuy nhiên, giãy giụa không có tác dụng gì, chỉ là một phần nhỏ trong quá trình gϊếŧ chóc mà thôi.

Đột nhiên, Bạch Thu Diệp kéo phần váy của cô lên...

Bên trong phần váy đó vẫn có một chiếc quần.

Ở những chỗ không có vải che chắn, lộ ra mấy cây dao bổ củi sáng loáng.

Trước sau bắp chân hai cây, trước sau bắp đùi hai cây.

Không gian còn lại chỉ đủ để cử động đầu gối, bị ép chặt không còn chút không gian nào.

Trong khoảnh khắc đó tóc đang ngọ nguậy không ngừng dừng lại.

Ma nữ theo bản năng đưa tay che mắt.

Đây là kiểu tạo hình kiểu quái gì vậy?

Có phải hơi quá khoa trương không?

Ăn mặc như vậy ra ngoài, còn là người sao?

Cô ta tựa như ngửi được một luồng sát khí hung ác còn tối hơn đêm đen.

Cô ta như nhìn thấy vô số linh hồn quỷ dữ đang khóc thút thít dưới lưỡi dao.

Cô ta như xuyên thấu qua ánh sáng của lưỡi dao, thấy dưới lớp che giấu, máu đen đã chồng chất thành dòng.

Cô ta như nghe thấy các tiền bối của mình đang không ngừng gào thét—

Chạy mau!!!!!

Có người tàn sát ma quỷ liên hoàn đấy!!!!!

Ma nữ nhất thời vứt mủ cởi giáp, ngay cả tóc cũng không kịp thu lại, vội vã chặt đứt tóc của mình, như tia chớp lao đi 800 mét, không dám dừng lại một giây trước mặt Bạch Thu Diệp.

Bạch Thu Diệp đang tháo sợi dây quấn dao bổ củi, một cơn gió mạnh thổi qua, khi cô ngẩng đầu lên thì ma nữ đã biến mất.

Tóc của Bạch Thu Diệp bị thổi bay, một lần nữa rơi xuống vai, hùng hùng hổ hổ buộc dao bổ củi lại.

Hệ thống 09 đột nhiên bình luận:

[Tư chất tâm lý của con quỷ này, là nhóm kém nhất tui từng thấy.]