Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh

Chương 28: Người hành nghề tang lễ (28)

Người đàn ông buộc tóc điều chỉnh lại tư thế: "À cái đó, tôi phải nhắc nhở cô một chuyện. Sau khi rời khỏi đây, cô phải chú ý một người."

Mặc dù cậu ta đang nói với Bạch Thu Diệp, nhưng thực tế là muốn nhắc nhở người đứng sau cô.

Bạch Thu Diệp thắc mắc: "Là ai vậy?"

Người đàn ông buộc tóc mím môi, lấy ra một tờ giấy, viết vài nét rồi nhanh chóng vo thành một quả bóng nhỏ, kín đáo đưa cho Bạch Thu Diệp.

Bạch Thu Diệp bị cảm xúc của cậu ta lây nhiễm, cẩn thận dùng một tay nhẹ nhàng che phía trên, từ từ mở quả cầu giấy ra.

Trên đó chỉ có bốn chữ: "Cẩn thận Chung Huyễn."

Chung Huyễn là ai? Là boss lớn đứng sau bọn họ sao?

Hay là cậu ta đang thử thăm dò cô...

Người đàn ông buộc tóc thấy mặt Bạch Thu Diệp nghiêm nghị, cho rằng cô đã hiểu.

Sau khi cậu ta gặp Chung Dĩnh thfi đã biết cô ta là em gái của Chung Huyễn. Cho nên trước đó cậu ta luôn âm thầm bảo vệ Chung Dĩnh vài lần.

Không ngờ phó bản này lại đầy rẫy cao thủ ẩn mình, chỗ dựa của Bạch Thu Diệp còn mạnh hơn cả Chung Dĩnh.

Là một cây cỏ đầu tường, đương nhiên cậu ta phải thuận theo chiều gió. Cho nên mới cần phải lấy lòng người mới lộ ra chỗ dựa là Bạch Thu Diệp này.

Lúc này, Mạc Kiệt và Liễu Hạc đang khiêng thi thể xuống tầng, trong phòng kiểu cũ, chiếc chuông treo khẽ rung lên một chút.

Liễu Hạc đột ngột buông tay, thi thể tuột khỏi chăn, "rầm" một tiếng rơi xuống đất. Sau gáy của thi thể bị cạnh sắc của cầu thang đâm vào, tạo ra một vết thương sâu, máu bắt đầu chảy ra từ đó.

"Mẹ kiếp!" Thi thể dừng trước mặt người đàn ông buộc tóc, cậu ta vội lùi lại: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Liễu Hạc giơ tay lên, nhìn vào ngón tay của mình. Cậu ta thấy ngón tay không còn chút hồng hào nào, giống như năm ngón tay được làm từ giấy.

Liễu Hạc: "Hoá thành giấy."

[ Trình độ hoá thành giấy hiện tại: 20%

Thời gian đến lần hoá thành giấy tiếp theo: 20 phút.

Thời gian hết hạn công việc: 3 giờ]

Bạch Thu Diệp nắn nắn đầu ngón tay, cảm giác đã mất, ngón tay và bàn tay tựa như đã thành giấy.

Xem ra không chỉ ảnh hưởng bên ngoài.

Cái này cũng có nghĩa là, thời gian của bọn họ không còn nhiều.

Người đàn ông buộc tóc nhìn về phía Mạc Kiệt hỏi: "Anh Kiệt, giờ làm sao đây?"

Mạc Kiệt: "Búp bê giấy kia xuất hiện trong phòng này, chứng tỏ chủ thuê biết rõ nội tình. Sau khi chúng ta hoàn thành công việc đầu tiên, bà ấy sẽ trở về. Đến lúc đó chúng ta có thể hỏi bà ấy cách giải quyết."

"Hơn nữa, hoá thành giấy sẽ không chết, nhưng nếu bỏ bê công việc thì chắc chắn sẽ chết." Mạc Kiệt nhanh chóng quyết định: "Còn ba tiếng nữa, bây giờ đi rửa xương trước."

Phó Dao đang dựa vào góc tường dường như bị âm thanh ồn ào của bọn họ làm phiền, nhíu mày lại.

Liễu Hạc: " Cô ta làm sao bây giờ?"

Mạc Kiệt: "Thi thể đã được chúng ta mang đi, lại có mèo mun ở đây, nên cô ta ở trong này sẽ an toàn hơn."

Liễu Hạc gật đầu, dùng chăn quấn chồng của Đỗ quả phụ lại một lần nữa.

Bạch Thu Diệp nhìn bóng lưng của cậu ta, đột nhiên thốt lên: "Dung—— "

Liễu Hạc như nhận được tín hiệu gì đó, quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Bạch Thu Diệp đứng sững tại chỗ.

Ồ?

Vừa rồi cô muốn nói gì nhỉ?

Liễu Hạc nghĩ mình nghe lầm, rồi lại quay về tiếp tục công việc.

"Tôi vừa ra ngoài xem xét địa hình của nơi này." Mạc Kiệt không biết gợn sóng giữa hai người, tiếp tục nói: "Từ cuối thôn đến đầu thôn, địa hình đi xuống dốc, hơn nữa cuối thôn có núi, nếu không nhầm thì chắc chắn bên kia có suối. Nước chảy chính là ở chỗ đó."