Anh ta muốn cô không cố gắng thăng cấp, muốn cô tự cam đọa lạc.
Bạch Thu Diệp thấp thỏm nói: "Đừng nói như vậy, các vị đại lão đẳng cấp cao, tôi không thể với tới được. Chúng ta nhanh đi chuyển thi thể ——"
Cô đột nhiên dừng lại.
Vừa nãy, cô đột nhiên nhìn thấy một cái bóng lóe lên.
Đó là bóng người mặc một bộ quần áo màu xanh lam, tóc dài xõa vai, hình như đang quay lưng về phía cô, đứng dưới mái hiên bên phải của con phố.
Bạch Thu Diệp đột ngột quay đầu lại, nhưng cô không thấy gì cả.
Mạc Kiệt: "Làm sao vậy?"
Bạch Thu Diệp lắc đầu: "Không có gì." Chỉ là có thể nhìn thấy quỷ thôi.
Cô nhớ lại phản ứng tương tự của Phó Dao trước đó.
Dường như Mạc Kiệt nhận ra điều gì đó, nhưng cũng không vạch trần: "Vậy chúng ta đi nhanh lên."
Sau khi quỷ đánh tường biến mất, rất nhanh bọn họ đã trở lại nhà Đỗ quả phụ.
Đèn vẫn còn sáng, Liễu Hạc ngồi trong phòng khách, mặt rất bình tĩnh.
Khi thấy bọn họ trở về, cậu ta quay đầu lại, đột nhiên nhíu mày: "Thiếu người?"
Mạc Kiệt: "Chung Dĩnh đã chết."
Liễu Hạc rủ mắt, không nói thêm gì: "Bây giờ đi?"
Lúc cậu ta canh ở chỗ này, nhiệm vụ cũng đã được cập nhật.
"Tìm ga trải giường, bọc thi thể lại rồi mang đi." Mạc Kiệt nói xong, quay đầu nhìn Bạch Thu Diệp.
Dù anh ta đoán rằng cơ chế bảo vệ người mới của Bạch Thu Diệp còn đang CD(thời gian chờ hồi chiêu), nhưng không hiểu sao anh ta lại có cảm giác ở chung với Bạch Thu Diệp rất an toàn.
Bạch Thu Diệp ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Mặt Mạc Kiệt hơi ửng đỏ, ho khan một cái: "Khụ, không có gì, các cô cứ đợi ở dưới đi."
Anh ta và Liễu Hạc lên tầng, để lại Bạch Thu Diệp, người đàn ông buộc tóc và Phó Dao đang hôn mê ở tầng một.
Người đàn ông buộc tóc muốn nói lại thôi nhìn Bạch Thu Diệp: "Cô, vừa nãy ——"
Bạch Thu Diệp cười ha ha, tỏ vẻ khiêm tốn: "Vừa nãy nhờ có các vị đại lão giúp đỡ, các cậu là ân nhân của tôi nha!"
Dù người đàn ông buộc tóc đã bị Bạch Thu Diệp lừa đến mức gần như táng gia bại sản, nhưng cậu ta không phải là người đặt cược vào may mắn.
Suy nghĩ một chút, nếu chính cậu ta đi vào phòng đó thì không chắc đã sống sót ra ngoài.
Hơn nữa, Bạch Thu Diệp có thái độ rất tốt, làm sắc mặt cậu ta dần trở nên hiền hòa hơn.
Người đàn ông buộc tóc đang định thổi phồng cô mấy câu thì một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu cậu ta.
"Coi như trước đây cô là ký sinh trùng, nhưng tại sao bây giờ lại vào phó bản? Có phải do bị kim chủ bỏ rơi không?"
"Nếu cô sống khó khăn như vậy, tại sao không chọn phó bản cấp thấp mà vẫn lựa chọn phó bản này?"
"Biểu hiện của cô không giống như một người mới bình thường. Chẳng lẽ... Trong lòng cô có sự tự tin nào đó chăng?"
"Cơ chế bảo vệ người mới tuy mạnh mẽ, nhưng chỉ có hiệu lực trong hai phút, thời gian CD lại rất dài. Vậy, ngoài khoảng thời gian đó, cô dựa vào cái gì?"
Người đàn ông buộc tóc hít một hơi khí lạnh.
Cậu ta nhớ lại khi phó bản bắt đầu, một cái thùng sắt của đại lão đã nghiền nát đầu của con quỷ kia.
"Chẳng lẽ, cô được đại thần đó đưa vào vì một mục đích nào đó?"
Lúc này người đàn ông buộc tóc bỗng nhận ra điều gì đó.
Đồng thời cậu ta cảm thấy mình hiểu ra quá chậm.
Nếu ngay từ mới bắt đầu, cậu ta phá lệ quan tâm Bạch Thu Diệp, thì có lẽ giờ đây đã nhận được vài phần coi trọng từ vị đại thần đó rồi.
Câu ta cũng có thể đạp Bạch Thu Diệp như một chiếc thang, từ đó leo lên, tìm được hậu thuẫn mạnh mẽ hơn.
Dù Mạc Kiệt có lợi hại đến đâu, so với đại thần kia cũng chỉ như một hạt bụi nhỏ mà thôi.