Mạc Kiệt và những người khác ngơ ngác đứng im, hoàn toàn bị choáng váng.
Tình huống này là sao?
Bạch Thu Diệp theo thói quen từ chối, cô tiện tay lấy ra một cây kẹo từ trong túi đưa cho đứa nhỏ.
Cô nói: "Không có búp bê, nhưng có kẹo, em có muốn không?"
Đứa nhỏ nhận lấy kẹo, cười rạng rỡ rồi chạy đi.
Chung Dĩnh nhìn theo bóng lưng đứa nhỏ: "Đây... có phải là người thật không?"
"Chắc là thế." Mạc Kiệt đáp, rồi quay sang nhìn Bạch Thu Diệp: "Sao cô lại mang kẹo bên người vậy?"
Bạch Thu Diệp: "Tôi lấy trên tầng hai nhà Đỗ quả phụ."
Mạc Kiệt và mọi người nhớ lại, đúng là trên tầng hai trong phòng ngủ có đặt kẹo.
Nhưng người bình thường dám lấy sao?
Nhưng nghĩ đến Bạch Thu Diệp chỉ là một người chơi cấp , vẫn còn thản nhiên ăn mứt quả hồng, việc cô lấy một viên kẹo có vẻ cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Trong thoáng chốc, mấy người á khẩu không nói được gì.
Lúc này, từ cánh cửa khép hờ trong nhà vọng ra một giọng nói khàn khàn.
"Đã đến rồi thì vào đi, đứng ngoài làm gì."
Mạc Kiệt do dự một chút rồi đẩy cửa ra. Ngay lập tức, mùi hương phấn son nồng nặc lan tỏa khắp gian phòng, làm mọi người không khỏi ho khan một trận.
Trước mặt bọn họ là một gian phòng rộng, sâu hút, có một chiếc bàn lớn dài hai mét, trên đó bày la liệt các loại thuốc nhuộm, mỹ phẩm, mảnh giấy. Ngoài ra, còn có vài sợi chỉ và kéo vương vãi khắp nơi.
Ở cuối phòng, một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt căng cứng như sắp vỡ đang cầm một cọ son môi cẩn thận tô vẽ lên một bức tranh phía trước. Xung quanh chân ông ta đầy rẫy những sợi tóc đen bị cắt đứt nằm ngổn ngang, làm cho người ta không cách nào đặt chân được.
Thanh niên buộc tóc hoảng sợ đến mức suýt chạy trốn, nhưng đã bị Mạc Kiệt kéo lại.
“Nhìn cho rõ ràng.”
Thanh niên buộc tóc định thần nhìn lại, thì ra cái đầu kia là giả. Nó bị trang điểm trắng bệch, miệng thì được tô đỏ tươi, trông vừa buồn cười lại vừa đáng sợ.
Người đàn ông trang điểm xong, rồi vứt chúng lên bàn. “Các cô cậu là người Đỗ quả phụ mời đến phải không?”
Mạc Kiệt: “Ông là Vương sư phụ?”
Người kia gật đầu, đứng dậy khỏi bàn: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Mạc Kiệt: “Chúng tôi đến rửa xương.”
Vương sư phụ lạnh lùng chỉ vào trong phòng: “Vào trong đi.”
Bọn họ theo chỉ dẫn của Vương sư phụ, nhìn vào trong phòng. Căn phòng hình vuông, giống như một cái hộp kín không có gió lọt vào.
Tường phòng rõ ràng là xi măng màu xám, nhưng khi nhìn kỹ, màu cam hồng lại là màu chủ đạo của cả phòng. Trên tường dán rất nhiều bùa màu vàng, còn có những họa tiết kỳ quái được vẽ bằng chu sa.
Những đồ vật này che kín toàn bộ mặt tường, dường như đang trấn áp một thứ gì đó cực kỳ khủng khϊếp.
Trong không khí tràn ngập mùi hương sau khi đốt, kết hợp bùa và chu sa, tạo thành một loại bầu không khí mờ ảo, khó chịu.
Trên tường đối diện cửa treo một bức tranh hoa cỏ, vẽ hoa sen màu đen.
Lẽ ra hoa sen phải mang lại cảm giác nhẹ nhàng kín đáo, nhưng trong bức tranh này lại nở quá lộ liễu, cách hoa xòe ra, giương nanh múa vuốt khiến người ta cảm thấy bất an.
Trên cửa còn có một cái bàn chắn lối bọn họ đi vào, trên bàn đặt ba bát cơm trắng và một cây hương chưa được đốt.
Chung Dĩnh chỉ vào một cái dây thừng hỏi: "Cái này là gì?"