Mọi người cùng nhìn lên, thấy trên trần nhà treo rậm rạp chằng chịt những lưỡi dao róc xương. Những lưỡi dao này còn dính vết máu khô, được gắn vào dây thừng buộc trên trần. Chúng nhẹ nhàng đung đưa, tựa như giây kế tiếp sẽ rơi xuống, đâm bọn họ thành cái sàn.
Đầu dây thừng còn lại rủ xuống, như một cái cây khô héo, mang theo một cảm giác sắp chết, đung đưa trên đầu bọn họ.
“Tiến vào từng người một, xong việc rồi mới kéo rèm cửa ra...” Vương sư phụ từ phía sau lên tiếng.
“Tiến vào... Làm gì?”
“Chọn.”
Khi ông ta nói, những lưỡi dao róc xương trên trần nhà như để hưởng ứng, phát ra âm thanh leng keng.
Mạc Kiệt hỏi: “Chọn dao sao? Chọn thế nào?”
Vương sư phụ trở lại chỗ ngồi của mình đáp: “Vào rồi sẽ biết.”
Người đàn ông buộc tóc nhỏ giọng hỏi: “Anh Kiệt, chúng ta phải làm sao bây giờ? Thực sự tiến vào sao?”
Mạc Kiệt cảm thấy tình hình có chút không ổn, quay lại nhìn Vương sư phụ: “Hỏi lại ông ta xem.”
Tuy nhiên, dù bọn họ có hỏi thế nào, Vương sư phụ vẫn chỉ lặp lại những gì đã nói trước đó.
Người đàn ông buộc tóc đề nghị: “Chúng ta bốc thăm đi.”
Trong phó bản, nếu mọi người sống chung hài hóa gặp phải tình huống nguy hiểm như thế này, thường thì có thể dùng phương pháp bốc thăm để quyết định thứ tự thực hiện.
Dù trong số bọn họ, Mạc Kiệt là người có cấp cao nhất, anh ta vào đầu tiên là ổn nhất, nhưng anh ta không chủ động yêu cầu, nên không ai dám ép buộc anh ta phải hành động.
Người đàn ông buộc tóc lấy ra một tờ giấy trong túi, xé thành năm mảnh có kích thước tương đương. Sau khi viết số lên từng mảnh giấy, cậu ta vò chúng thành các quả cầu, đưa ra trước mặt mọi người.
Chung Dĩnh cầm một quả cầu giấy, nắm chặt trong tay không dám mở ra.
Bạch Thu Diệp lấy một quả cầu giấy khác, mở ra nhìn, không để lộ chút cảm xúc nào.
Sau khi mọi người lần lượt chọn xong, mỗi người mở ra xem số, vẻ mặt khác nhau.
Người đàn ông cột tóc thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào mặt từng người và hỏi: "Tôi số bốn, mọi người thì sao?"
Phó Dao: "Tôi số ba."
Mạc Kiệt: "Số năm."
Những người còn lại ngay lập tức nhìn về phía Bạch Thu Diệp và Chung Dĩnh.
Bạch Thu Diệp: "Tôi là —"
Bạch Thu Diệp chưa kịp nói hết câu thì Chung Dĩnh vội vàng nắm lấy tay cô, gương mặt đầy lo lắng và cầu khẩn: "Bạch Diệp, tôi không muốn làm người đầu tiên. Tôi cho cô 20 vé sinh tồn, không, 30 vé. Cô có thể đi đầu được không?"
Cô ta bất chấp chuyện không vui trước kia của cô ta với Bạch Thu Diệp, nắm thật chặt đối phương.
Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Thu Diệp ngưng trọng, có vẻ đang đấu tranh nội tâm.
Qua một lúc lâu, đôi môi cô giật giật, định mở miệng. Nhưng Chung Dĩnh đã nhanh chóng cắt ngang: "Tôi sẽ thêm 20 vé nữa! Cầu cô, đừng từ chối tôi!"
Bạch Thu Diệp nhìn vào màn hình hệ thống, thấy đằng sau số vé sinh tồn của cô là 0.
Mười ba năm qua, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống này, không biết vé sinh tồn có tác dụng gì, nhưng trong lần tuần hoàn này, khi nhiệm vụ được cập nhật, vé sinh tồn xuất hiện khắp nơi, cho thấy chúng rất quan trọng.
Chẳng hạn như nếu không hoàn thành nhiệm vụ, người khác chỉ bị khấu trừ vé sinh tồn. Nếu không có đủ 100 vé, cô sẽ không thể tránh khỏi cái chết.
Con số 0 sáng lấp lánh khiến cô cảm thấy không an toàn. Vào lúc này, Chung Dĩnh sẵn lòng cho cô 30 vé sinh tồn, cô đương nhiên đồng ý.
Dù đứng ở vị trí nào thì cuối cùng vẫn phải tiến vào thôi.
Trong suốt mười ba năm qua, cô vẫn luôn một mình, mỗi lần đều là một người vào và một người ra.
Cho nên lời đề nghị của Chung Dĩnh như một món bánh từ trên trời rơi xuống.