Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh

Chương 14: Người hành nghề tang lễ(14)

Phó Dao thấy Bạch Thu Diệp trở về, thở phào nhẹ nhõm: “Cô cứ nhất định phải lên trên nghỉ ngơi, may là không xảy ra chuyện gì.”

“Làm sao cô biết không có chuyện gì xảy ra?” Bạch Thu Diệp nói: “Biết đâu tôi đã không phải là tôi nữa thì sao?”

Không khí trong phòng khách lập tức trở nên căng thẳng.

Phó Dao lúng túng cười ha ha hai tiếng đánh vỡ sự im lặng: “… Haha, cô đúng là biết đùa.”

Bạch Thu Diệp nghĩ thầm cô mới không có nói đùa, những người này không cẩn thận chút nào.

Mạc Kiệt: “Chúng ta xem nội dung trong phong thư trước.”

Anh ta lấy phong thư từ trong áo ra, khi mở phần dán, ngón tay run một cái.

[Công việc đầu tiên:

Thời gian làm việc: 00:00 — 04:00

Nhiệm vụ: Rửa xương.

Người liên lạc: Vương sư phụ tại cửa thôn. Vương sư phụ ở trong phòng tường đỏ.

Phần thưởng: 5 vé sinh tồn.

Hình phạt nếu bỏ bê công việc: Vi phạm nghiêm trọng, bị trừ 100 vé sinh tồn, mất quyền thực hiện nhiệm vụ thứ hai. Điểm số tối đa lần này giảm xuống còn 60 điểm.

Tiến độ công việc: 0/2]

Mặt Chung Dĩnh tái mét: "Rửa xương... Không phải là loại mà tôi nghĩ đến chứ?"

Bạch Thu Diệp sâu kính nói: "Có thể là như vậy đó."

Mạc Kiệt quyết đoán đứng dậy: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta trực tiếp đi qua đó ngay."

Phó Dao hỏi: "Còn thi thể thì sao?"

Liễu Hạc lên tiếng: "Tôi sẽ trông coi."

Bạch Thu Diệp nghe vậy, nhìn cậu ta nhiều hơn một cái.

Những người này rất kiêng kỵ hành động đơn độc, nhưng Liễu Hạc lại chủ động đề nghị, có chút kỳ lạ.

Mạc Kiệt: "Cũng được. Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu cứ trực tiếp chạy tới đầu thôn."

Liễu Hạc lạnh lùng gật đầu.

Bạch Thu Diệp lại nhìn cậu ta một cái, ánh mắt tình cờ chạm nhau.

Liễu Hạc mặt không cảm xúc, nhàn nhạt dời mắt đi, không nói thêm lời nào.

09 trong đầu cô hỏi:

[Cô rất chú ý đến cậu ta.]

[Cô muốn hợp tác với cậu ta sao?]

"Tôi cảm thấy cậu ta có âm mưu." Bạch Thu Diệp đáp.

[...]

Cô chú ý đến Liễu Hạc không phải chỉ vì lý do này.

Liễu Hạc mang lại cho cô một cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không biết vì sao.

Cô có thể nhìn thấy một cái bóng của người khác trên người Liễu Hạc, nhưng cụ thể là ai thì cô không rõ.

Trong thôn tối đen như mực, không có đèn đường, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua sương mù, chiếu sáng con phố.

Các công trình xung quanh phản chiếu ánh sáng xanh nhạt, mái ngói tình cờ khúc xạ ánh sáng, như một đôi mắt mở ra rồi đóng lại.

Ở phương xa, sương mù mỏng manh không thể nhìn thấu, gió thổi nhẹ nhàng, giống như bách quỷ dạ hành.

Dọc đường đi bọn họ không nghe thấy một âm thanh nào, cả ngôi làng chìm trong tĩnh lặng, yên lặng đến rợn người.

Thiết bị đầu cuối nhắc nhở rằng vị trí ở cổng làng không khó tìm, vì ngôi làng này rất nhỏ, ra khỏi làng sẽ nhìn thấy một cái cây lớn, nhìn một cái là thấy.

Ngôi nhà tường đỏ của Vương sư phụ cũng rất dễ nhận diện, bởi vì cả làng chỉ có nhà của ông ta là được quét đỏ toàn bộ tường.

"Ngôi nhà này..." Người đàn ông cột tóc ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Như thể vết thương đỏ rực đang rách toạc trong bóng tối, lộ ra vẻ kỳ quái và đáng sợ.

Mạc Kiệt nói: "Đi thôi."

Những căn nhà khác trong làng đều đóng cửa rất kín, nhưng nhà của Vương sư phụ thì cửa lại chỉ khép hờ, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng để đón bọn họ.

Bất chợt, một bóng dáng nhỏ bé từ phía sau ngôi nhà lao ra, chạy thẳng tới trước mặt bọn họ, khiến bốn người Mạc Kiệt sợ hết hồn.

Đứa trẻ có cái đầu rất lớn, cơ thể lại gầy yếu như bị suy dinh dưỡng. Trên tay nó ôm một con cóc đầy máu me, không ngừng cọ qua cọ lại.

Nó nói từng chữ rõ ràng: "Em muốn búp bê."