Tiếp xúc nhiều hơn, Vi Gia Dịch phát hiện Triệu Cạnh chỉ có vẻ ngoài và tính khí là đáng sợ. Nhìn qua có vẻ lạnh lùng và tự cho mình là trung tâm, nhưng thực tế anh dễ bị lừa hơn đa số người khác, lại còn có một tấm lòng nhân hậu, mặc dù cách thể hiện sự nhân từ thường khá cực đoan.
Vi Gia Dịch bỗng không biết nên nói điều gì, bởi vì dường như có nói gì đi nữa thì so với Triệu Cạnh đều trở nên sáo rỗng, thiếu chân thành. Cuối cùng y chỉ có thể nói:
“Cảm ơn anh.”
Triệu Cạnh không kiên nhẫn "ừm" một tiếng, rõ ràng khó chịu vì sự vô dụng của Vi Gia Dịch, liền nói:
“Nhưng mà cậu cũng chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả, họ Phan đó xấu quá, nhìn xong ảnh của anh ta mà tôi thấy khó chịu cả mắt.”
“Xin lỗi.” Vi Gia Dịch lập tức xin lỗi “Tôi chụp không được đẹp.”
“Ảnh cậu chụp thì cũng được vài tấm, nhưng mấy cái khác xấu quá.”
Triệu Cạnh bỗng nhiên sửa lời, sau đó tiếp tục chỉ trích, “Mấy món anh ta nấu nhìn cũng chẳng ngon, không bằng đầu bếp nhà tôi làm, lại còn là món tiệc nữa.”
Thấy sắc mặt Triệu Cạnh đã dịu đi, Vi Gia Dịch thuận theo anh:
“Đúng đúng, chủ yếu là hồi đó tôi chưa được ăn món gì ngon.”
Nhắc đến bài đăng trên mạng xã hội kia, Vi Gia Dịch bỗng cảm thấy có chút giác ngộ mới, cảm thấy lời của Triệu Cạnh nghe có vẻ thô nhưng lại đúng.
“Tôi sẽ xóa bài đăng đó đi. Giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Ý của Vi Gia Dịch là tối nay trước khi đi ngủ sẽ tự mình xóa, không ngờ Triệu Cạnh nghe xong, nghiêng người đến gần một chút, cổ rướn dài, cúi mắt nhìn vào màn hình điện thoại của Vi Gia Dịch, ra lệnh:
“Ừ, xóa đi.” Anh đã bắt đầu chờ Vi Gia Dịch xóa ngay tại chỗ.
Vi Gia Dịch chỉ còn cách mở trang cá nhân, lướt xuống thật lâu mới tìm được bài đăng đó. Trước khi nhấn nút xóa ở góc phải màn hình, vài mảnh ký ức thoáng qua trong đầu y.
Khi ấy là đầu xuân. Phan Dịch Phỉ chuẩn bị vào đoàn phim, đến Tân Cương để quay phim. Một ngày trước, Vi Gia Dịch còn đang công tác ở nơi khác, phải bắt chuyến bay đêm về để tiễn anh ta, giúp anh ta thu dọn đồ đạc. Phan Dịch Phỉ đóng gói tất cả đồ ấm, ôm Vi Gia Dịch như một người bạn tốt và nói: “Gia Dịch, cảm ơn cậu.”
Tối hôm đó, Phan Dịch Phỉ nấu một bàn đồ ăn, Vi Gia Dịch ăn đồ thừa suốt hai ngày mới hết.
Sau này, Phan Dịch Phỉ quay xong phim này lại nhận phim khác, không bao giờ quay về nữa.
Đến tháng 12, hợp đồng thuê nhà hết hạn. Vi Gia Dịch lúc đó cũng không thiếu tiền nữa, chuyển nhà mới, hỏi xem Phan Dịch Phỉ có muốn lấy lại đồ đạc còn sót lại không. Phan Dịch Phỉ rất bận, bảo trợ lý đến dọn giúp. Khi Vi Gia Dịch xuống lầu, nhìn thấy trợ lý mang theo túi lớn túi nhỏ, tất cả đều bị ném vào khu rác bên cạnh.
Khi nghĩ lại những chuyện này, Vi Gia Dịch đã không còn quá đau lòng. Ban đầu tình cảm cũng không sâu sắc đến vậy, nỗi đau rồi sẽ qua đi. Chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng không có gì đáng lưu luyến.
Vi Gia Dịch xóa xong bài đăng, Triệu Cạnh mới rút cổ lại, với thái độ rất lạnh lùng mà phàn nàn:
“Nhìn qua mấy món ăn đó, mắt tôi lại khó chịu rồi.”
Vi Gia Dịch nhìn anh, không hiểu sao không nhịn được mà bật cười trước giọng điệu miễn cưỡng của Triệu Cạnh.
Triệu Cạnh tất nhiên nhìn thấy, liền chất vấn: “Vi Gia Dịch, cậu còn cười được sao?”
“Vì tôi không ngờ anh lại quan tâm tôi đến vậy.” Vi Gia Dịch giải thích “Còn giúp tôi tìm người xử lý bài đăng, nghĩ đến đây tôi thật sự rất cảm động.”
Lời nói nghe rõ là quá giả tạo, ngay cả người dễ bị lừa cũng nhận ra, Triệu Cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Dẻo miệng.”
Vì vẻ mặt của Triệu Cạnh thực sự buồn cười, Vi Gia Dịch rất muốn giơ tay vỗ vào cánh tay anh để bảo anh đừng giận nữa, nhưng tay giơ lên được một nửa thì nghĩ không hay, lại buông xuống.
“Cậu định làm gì?” Triệu Cạnh hỏi.
“Không có gì.” Vi Gia Dịch nói “Tôi nhìn nhầm, tưởng áo anh có vết bẩn.”
Triệu Cạnh lập tức cúi đầu nhìn, sau khi tự kiểm tra thấy tay áo rất sạch sẽ mới yên tâm.
Sau đó, Vi Gia Dịch nói mình có chút việc cần xử lý rồi lên lầu.
Triệu Cạnh ngồi lại trong phòng khách một lúc, tâm trạng vô cùng phức tạp, khó mà diễn tả. Dù sao thì sau khi Vi Gia Dịch thừa nhận bài báo không hoàn toàn sai sự thật, trong lòng anh như có một cái gai đâm vào, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thoải mái.
Vốn tưởng Vi Gia Dịch giống như anh, chính trực lại quang minh lỗi lạc, trong lòng chỉ có công việc. Đối với chuyện tình cảm thì thanh tịnh như nước, tâm không tạp niệm. Không ngờ trước đây lại lén thầm yêu ai đó, mà người đó còn có ngoại hình tầm thường, cách cư xử không đáng để người ta ngưỡng mộ.
Nếu để Triệu Cạnh áp dụng phương pháp suy luận đơn giản nhất, chắc chắn họ Phan kia biết rõ tình cảm của Vi Gia Dịch dành cho mình, nếu không thì không thể đứng ở góc độ đó để viết bài thanh minh.
Tất nhiên, cũng như Vi Gia Dịch tự nhận, y ít tiếp xúc với đời, dễ bị lừa gạt, bị người ta nắm thóp rồi lấy cớ lợi dụng, cũng là điều khó tránh khỏi.
Sau khi liên lạc với người phụ trách công ty truyền thông, Triệu Cạnh gọi thêm một cuộc cho thư ký, dặn thư ký bảo đầu bếp chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn hơn.
Để cho Vi Gia Dịch biết thế nào là đồ ăn ngon.
Lý Minh Thành cũng đã về phòng để làm việc, bên ngoài cửa kính trời lại đổ mưa, khiến phòng khách một người thêm phần trống trải, lạnh lẽo.
Triệu Cạnh không thích nghỉ ngơi, cảm thấy ở trong rừng sẽ hiệu quả hơn, dù áp lực hơn nhưng ít nhất còn có việc để làm, so với việc ngồi một chỗ với cái chân bị thương thì vẫn tốt hơn nhiều.
Từ trước đến giờ, Triệu Cạnh chỉ có ấn tượng rất mơ hồ về từ thiện, nó chỉ tồn tại qua quỹ của gia đình và công ty anh, hay những video ghi lại công việc của nhân viên. Vì ảnh hưởng từ giáo dục gia đình, anh hiểu rằng đó là một trách nhiệm xuyên suốt cả đời, nhưng anh chưa bao giờ thực sự hiểu rõ ý nghĩa cụ thể của nó.
Anh muốn nhắn tin cho cha mẹ, kể về sự chuyển biến phức tạp trong tâm trạng của mình, nhưng không biết nên viết gì. Cuối cùng chỉ nhắn:
[Trưa nay dì của Riny mời con ăn cơm, bày tỏ lòng biết ơn vì con đã giúp cậu bé.]
Cha mẹ anh chắc bận rộn, chỉ trả lời anh hai biểu tượng cảm xúc kiểu tán dương nhưng không mang nhiều ý nghĩa.
Triệu Cạnh lại nghĩ đến Vi Gia Dịch, mỗi lần Vi Gia Dịch khen anh hay giải thích điều gì, đều rất logic, lý lẽ rõ ràng và có trọng tâm.
Nhưng hiện tại đối mặt với Vi Gia Dịch, sau khi cân nhắc, Triệu Cạnh cảm thấy mình nên chú ý giữ khoảng cách hơn.
Từ trước đến nay, vì môi trường học tập và sống của Triệu Cạnh, những người anh quen biết không chỉ có xu hướng tìиɧ ɖu͙© khác nhau mà còn thuộc nhiều giới tính khác nhau, thậm chí có người còn linh hoạt về giới tính lẫn xu hướng.
Với Triệu Cạnh, tất cả những điều đó chỉ là khái niệm. Anh thường tránh xa những chủ đề có từ "tìиɧ ɖu͙©", vì anh đã có định hướng sở thích của riêng mình.
Là một người suy nghĩ chín chắn, chính trực, đồng thời là CEO, Triệu Cạnh luôn nghiêm túc tham gia các buổi đào tạo phòng chống quấy rối tìиɧ ɖu͙© trong công ty thông qua video, nắm rõ từng khoảng cách phù hợp trong từng tình huống.
Bây giờ biết được tình cảm của Vi Gia Dịch, anh cảm thấy cần đặc biệt tránh tiếp xúc cơ thể với y, nếu không sẽ dễ bị coi là quấy rối.