Vi Gia Dịch tưởng mình nghe nhầm, trừng mắt nhìn Triệu Cạnh, suýt chút nữa thì hoàn toàn không kiểm soát được biểu cảm của mình.
“Tôi nói cậu nên kiện.”
Triệu Cạnh cau mày, nói rõ hơn: “Tôi sẽ tìm người liên hệ cho cậu một luật sư phù hợp.”
Ban đầu, Vi Gia Dịch không hiểu Triệu Cạnh đang nói gì, liền hỏi lại:
“Kiện anh ta về chuyện gì?”
Y cũng không hiểu sao Triệu Cạnh đột nhiên lại nắm rõ chuyện giữa mình và Phan Dịch Phỉ đến mức có thể đưa ra lời khuyên pháp lý như vậy. Nếu không nhầm thì ban nãy Triệu Cạnh hình như vừa mới họp xong.
Triệu Cạnh nhướn mày lên lần nữa, nhắc nhở:
“Anh ta đã bỏ tiền mua hàng loạt bài viết truyền thông nhằm chuyển hướng dư luận. Anh ta phủi sạch trách nhiệm, còn bôi nhọ cậu.”
Giọng điệu mang theo chút tức giận kiểu “hận rèn sắt không thành thép” như thể đang nghĩ Vi Gia Dịch là kẻ ngốc.
Vi Gia Dịch giờ mới hiểu được một chút, Triệu Cạnh đang nói đến những bài viết trên mạng nhắm vào y. Những bài báo phần lớn đều là do công ty quản lý của Phan Dịch Phỉ mua, nội dung vu khống rằng Vi Gia Dịch là người đồng tính, thời còn sống chung đã mê đắm Phan Dịch Phỉ, quấy rối đủ đường, khiến Phan Dịch Phỉ buộc phải chuyển ra khỏi căn hộ.
Thực ra trong hai năm gần đây, loại bài viết như vậy đã không còn nhiều. Không biết Triệu Cạnh làm sao lại đọc được.
Vi Gia Dịch cũng không hiểu tại sao Triệu Cạnh lại quan tâm đến chuyện này. Lẽ nào trong vài ngày ở chung, Triệu Cạnh đã coi Vi Gia Dịch như một cư dân trong “lãnh địa” của mình rồi sao? Xét cho cùng, từ vài ngày trước, Vi Gia Dịch đã được Triệu Cạnh đối xử với một vị trí “ưu ái” hơn Lý Minh Miễn.
Nói đùa là vậy, nhưng với chuyện này, Vi Gia Dịch không thể thuận theo ý Triệu Cạnh.
Vấn đề có lẽ nằm ở chính Vi Gia Dịch.
Vi Gia Dịch luôn xem công ty quản lý của Phan Dịch Phỉ và Phan Dịch Phỉ là hai thực thể độc lập. Dù y cũng thừa nhận rằng, cách nhìn này phần lớn chỉ để tự an ủi bản thân. Vì nghĩ như vậy, y sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Hơn nữa, khách quan mà nói, Phan Dịch Phỉ không đối xử với Vi Gia Dịch tệ đến vậy.
Mỗi dịp lễ tết, anh ta sẽ nhờ trợ lý gửi đồ ăn đến cho Vi Gia Dịch, thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình.
Chuyện chụp bộ ảnh cho tạp chí, hai tháng sau Phan Dịch Phỉ cũng tự mình gọi điện xin lỗi Vi Gia Dịch. Anh ta nói rằng sau khi chụp xong, quản lý mới nói với anh ta. Nếu biết trước, anh ta sẽ không để quản lý làm như vậy.
Tính cách Phan Dịch Phỉ hòa nhã, làm việc gì cũng có chừng mực, khiến người khác rất khó giận anh ta. Trừ khi anh ta đi ăn chơi sa đọa, nợ nần chồng chất rồi vay tiền Vi Gia Dịch mà không trả, thì hai người mới có khả năng đưa nhau ra tòa.
Mặc dù Vi Gia Dịch biết rằng Phan Dịch Phỉ không thể hoàn toàn không hay biết gì về những việc quản lý làm, nhưng ít nhất lúc Vi Gia Dịch chụp bộ ảnh đầu tiên cho Phan Dịch Phỉ, y thật sự đã thích anh ta.
Ở thời điểm đó, Phan Dịch Phỉ rất thẳng thắn, còn Vi Gia Dịch thì không phải hoàn toàn vô tư. Những gì báo chí viết không hề sai.
Dù sao đi nữa, Vi Gia Dịch cũng không định thảo luận những chuyện này với Triệu Cạnh. Triệu Cạnh hoàn toàn không phải kiểu người y sẽ chọn để tâm sự hay chia sẻ, càng không phải người y muốn hỏi ý kiến.
Y thậm chí còn không biết tại sao Triệu Cạnh lại đi tìm hiểu về chuyện này, vì giữa họ chẳng hề thân thiết đến mức đó.
Nếu là xuất phát từ sự quan tâm đối với một nhân viên tạm thời, Vi Gia Dịch cảm thấy sự quan tâm này dường như đã vượt quá giới hạn. Huống hồ, Triệu Cạnh trông giống kiểu người chưa có khái niệm gì về tình cảm. Nghe ý kiến của anh chẳng khác nào đứng bên đường nghe “một con bọ vàng tính diện tích bóng râm của một hình đa giác”.
Nhưng Triệu Cạnh chắc chắn không nghĩ vậy.
Anh vẫn đang chờ Vi Gia Dịch lên tiếng. Hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tỏ ra kiên nhẫn. Áo sơ mi màu nâu nhạt làm từ vải lanh pha tơ tằm mềm mại ôm sát vào bắp tay đầy cơ bắp của anh. Chất liệu được là phẳng phiu, ngay cả nếp nhăn cũng toát lên hơi thở của tiền bạc.
Cứ như thể chỉ cần Vi Gia Dịch mở miệng, lập tức sẽ có luật sư dẫn một nhóm trợ lý ngồi trực thăng bay tới hòn đảo này để giúp đỡ soạn đơn kiện.
Nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế, không hiểu sự phức tạp trong quan hệ xã hội của Triệu Cạnh, Vi Gia Dịch thấy hơi khó xử. Nghĩ ngợi một chút, y quyết định thử kéo giãn khoảng cách tâm lý với Triệu Cạnh, dò hỏi:
“Triệu tổng, tại sao anh lại muốn giúp tôi?”
“Ý cậu là gì?”
Triệu Cạnh nhìn Vi Gia Dịch, khóe môi hơi mím lại với vẻ không vui. Trông thì có vẻ ngạo mạn, nhưng Vi Gia Dịch biết anh không biết trả lời thế nào. Nếu nói vì quan tâm thì sẽ làm mất mặt, còn bảo vì thích lo chuyện bao đồng thì không đời nào.
“Không có ý gì cả. Rất ít người nhắc tới chuyện này với tôi, cảm ơn sự quan tâm của anh.”
Vi Gia Dịch nở nụ cười, đầu óc quay cuồng tìm cách vừa không làm phật ý Triệu Cạnh vừa khiến anh mau chóng dời sự chú ý khỏi chuyện này.
“Nhưng tôi không muốn truy cứu những chuyện nhỏ nhặt này, là vì có lý do. Chỉ là không đơn giản để nói rõ được.”
Nói đến đây, Vi Gia Dịch tạm dừng, vì thật sự vẫn chưa nghĩ ra lý do cụ thể.
Triệu Cạnh lập tức hỏi tiếp:
“Chuyện nhỏ không truy cứu, chẳng lẽ chờ đến khi xảy ra chuyện lớn? Lý do gì, cậu nói thử xem.”
Triệu Cạnh can thiệp vào chuyện riêng của Vi Gia Dịch một cách vô cùng đương nhiên. Vi Gia Dịch biết anh có ý tốt, nhưng vẫn cảm thấy hơi vượt quá giới hạn. Không biết làm sao để khiến anh ngừng lại nên y đành nói thẳng:
“Bởi vì tôi không tiện kiện họ vì bôi nhọ tôi. Những bài viết nói tôi là người đồng tính, điều đó không sai. Nói tôi từng thầm yêu Phan Dịch Phỉ, điều đó cũng không hoàn toàn là giả.”
Ánh mắt Triệu Cạnh thoáng thay đổi, như có chút bất ngờ. Anh thả hai tay đang khoanh xuống, hỏi:
“Cậu thật sự từng thầm yêu anh ta?”
“Từng thích.” Vi Gia Dịch cảm thấy vô cùng lúng túng. Chủ đề đột nhiên bước vào phạm vi tình cảm, một lĩnh vực y càng không muốn thảo luận với Triệu Cạnh. Y chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại.
Biểu cảm của Triệu Cạnh trở nên hơi kỳ lạ. Sau vài giây, anh nói:
“Lên tòa rồi, chỉ cần cậu không thừa nhận thì ai biết được cậu từng thầm yêu? Vẫn có thể kiện mà.”
“...Không cần kiện đâu.”
Vi Gia Dịch bất đắc dĩ cùng cực, cảm giác như đang dỗ trẻ con, buộc bản thân phải giữ kiên nhẫn, nhìn thẳng vào mắt Triệu Cạnh.
“Dù sao đi nữa, anh ta từng nhờ tôi chụp ảnh, tôi và công ty của anh ta cũng từng hợp tác không ít lần. Họ có thể xem là một trong những nguồn thu nhập của tôi. Nếu bị fan mắng, cùng lắm tôi chỉ chịu chút tổn thất tinh thần, miễn là không để ý thì chẳng có tổn hại gì. Nhưng nếu tôi kiện bên đối tác, sau này ai dám thuê tôi làm việc nữa?”
Lần này lý do đã đủ thuyết phục, cuối cùng Triệu Cạnh cũng im lặng, dù trông vẫn không vui.
Vi Gia Dịch cẩn thận thở phào nhẹ nhõm, định bụng tùy tiện khen ngợi lòng tốt của Triệu Cạnh, nói vài câu cảm ơn và xin lỗi để kết thúc cuộc trò chuyện. Nhưng Triệu Cạnh lại hừ lạnh một tiếng, nói:
“Được thôi.”
Rồi anh ngừng lại một chút, lại nói thêm: “Vậy tôi tìm công ty truyền thông, bỏ tiền xóa hết mấy bài đó đi.”
Anh nói với giọng rất nhỏ, như thể chịu một nỗi ấm ức lớn lao.