Sau Khi Cùng Người Đáng Ghét Ở Bên Nhau 24/7

Chương 30

Trước bữa tối, bác sĩ của Triệu Cạnh đến để kiểm tra định kỳ. Khi đang kiểm tra nẹp cố định, Vi Gia Dịch vừa hoàn thành công việc liền xuống lầu. Tóc y hơi rối, vài lọn tóc vểnh lên bên má, trông không giống người vừa làm việc, mà như vừa chợp mắt một giấc.

Sau khi Vi Gia Dịch phát hiện những chi tiết trong hành động của Triệu Cạnh, cảm nhận được sự quan tâm tận tình của anh, y không khỏi xúc động.

Y đi đến bên cạnh Triệu Cạnh, nhìn bác sĩ kiểm tra chân bị thương của anh, rồi ngáp một cái. Triệu Cạnh liếc Vi Gia Dịch một cái, nhưng y lại cúi đầu nhìn chân anh nên không nhận ra.

Bác sĩ hỏi Triệu Cạnh: “Triệu tổng, hôm nay anh không làm gì quá sức chứ?”

Triệu Cạnh trả lời ngay: “Không có.”

“Có đấy.” Vi Gia Dịch bất ngờ lên tiếng, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn “Hôm nay anh ấy ngồi xe, đường đi xóc nảy, lúc đó trông có vẻ khá đau.”

Lúc này Triệu Cạnh mới nhớ ra đúng là có chuyện đó.

Vi Gia Dịch rất tinh tế, Triệu Cạnh nhìn góc nghiêng của y, trong lòng cảm thấy bình yên và chắc chắn.

Xem ra, việc quan trọng nhất trong lòng Vi Gia Dịch lúc này chắc chắn là chăm sóc anh chu đáo, duy trì tốt mối quan hệ giữa hai người. Vi Gia Dịch đối với Lý Minh Thành không hề chú trọng đến mức đó, chưa kể đến họ Phan. Suốt năm năm qua, Vi Gia Dịch chưa từng đăng bất kỳ bài nào liên quan đến người đó trên mạng xã hội, những ngày gần đây cũng không hề chủ động nhắc đến. Chắc chắn đã sớm quên họ Phan từ lâu rồi.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Vi Gia Dịch một cái, sau đó kiểm tra lại cho Triệu Cạnh một cách cẩn thận hơn.

Cuối cùng, bác sĩ nói:

“Tổng thể không có vấn đề gì, nhưng Triệu tổng, tôi vẫn phải nhắc lại, anh cần hạn chế vận động. Kể cả công nhân xây dựng, sau khi bị gãy xương cũng không thể tham gia vào công việc đào bới nữa. Dù anh có cơ thể cường tráng, cơ bắp bảo vệ tốt đến đâu cũng phải biết lượng sức mình.”

“Biết rồi, biết rồi.” Triệu Cạnh đã nghe đến phát chán, phẩy tay đuổi bác sĩ về.

Lý Minh Thành cũng vừa kết thúc công việc và đi xuống lầu, cả ba người cùng đến phòng ăn. Đầu bếp mang các món ăn lên bàn.

Điều kiện có hạn, nguyên liệu cũng chỉ ở mức thông thường, nhưng đầu bếp đã chế biến rất công phu, tạo nên một bàn tiệc trông chẳng khác nào sơn hào hải vị.

Vi Gia Dịch chưa kịp nói gì thì Lý Minh Thành đã xoa cằm, cảm thán một cách đơn thuần:

“Hôm nay là ngày gì mà đặc biệt vậy?”

Cậu tò mò hỏi Triệu Cạnh: “Anh, trưa nay anh ăn không no à?”

Triệu Cạnh lườm một cái, khiến Lý Minh Thành im bặt.

Món ăn rất ngon, nhưng áp lực từ ánh mắt của Triệu Cạnh cũng không nhỏ.

Vi Gia Dịch cúi đầu gắp thức ăn, cảm giác như Triệu Cạnh luôn liếc nhìn về phía mình, mỗi lần đều rất nhanh, cứ như muốn thu lại ánh mắt ngay lập tức để y không nhận ra.

Ăn đến lúc không thể ăn thêm được nữa, đầu bếp bước ra hỏi món ăn có hợp khẩu vị không. Triệu Cạnh không nói gì, còn Lý Minh Thành thì vẫn vô tư:

“Rất ngon. Hôm nay là lễ gì à?” Cậu lại bông đùa.

Đầu bếp cười mà không trả lời, Triệu Cạnh thì càng không định nói. Vi Gia Dịch đành đứng ra, làm dịu bầu không khí:

“Có lẽ mấy ngày nay mọi người đều rất vất vả, đặc biệt là Triệu tổng, vừa bận cứu trợ vừa bận phục hồi, nên cần bổ sung thêm dinh dưỡng.”

“Cũng không vất vả lắm, với tôi thì mọi chuyện đều khá nhẹ nhàng.”

Triệu Cạnh trả lời với vẻ điềm nhiên, tuyệt nhiên không nhắc đến lời dặn dò của bác sĩ.

Vi Gia Dịch không còn gì để nói, Triệu Cạnh lại lên tiếng, nhận xét về món ăn:

“So với mấy món cơm canh đạm bạc thì cũng tạm được.” Sau đó, anh cuối cùng nhìn thẳng vào Vi Gia Dịch, ánh mắt như muốn gửi đi một thông điệp ngầm nào đó.

Vi Gia Dịch hiểu rõ ý của Triệu Cạnh, trong lòng cảm thấy Triệu Cạnh dường như đang hơi đi chệch hướng. Chính bản thân Triệu Cạnh chẳng biết bếp ga bật ở đâu, vậy mà tinh thần ganh đua lại rất cao.

Tuy nhiên, Vi Gia Dịch lúc này không thể giận được Triệu Cạnh, bèn thuận theo:

“Đúng vậy, ăn xong những món này rồi thì chẳng muốn ăn cơm canh đạm bạc nữa.”

Triệu Cạnh nghe được câu mình muốn nghe, khẽ gật đầu, coi như hài lòng.

Sau bữa tối, Nick bất ngờ ghé thăm Vi Gia Dịch tại nhà nghỉ, đi cùng với hai vị khách.

Trời đã tối hẳn, họ mặc áo mưa, trên áo đầy những vệt bùn đất, trông có phần lấm lem. Nick giới thiệu đây là thị trưởng của thị trấn dưới chân núi và đội trưởng đội bảo vệ địa phương. Thị trưởng tóc đã bạc trắng, thỉnh thoảng ho khan, còn đội trưởng thì cao lớn, khỏe mạnh nhưng trông cũng mệt mỏi rã rời.

Thị trưởng lên tiếng trình bày lý do đến gặp: Họ muốn nhờ Vi Gia Dịch chụp một bộ ảnh lưu giữ trước khi anh rời đi.

Do phần lớn khu dân cư dưới chân núi bị tàn phá nặng nề, Cục Cứu hộ Khẩn cấp đã quyết định phá bỏ toàn bộ để xây dựng lại. Chẳng bao lâu nữa, tất cả những ngôi nhà cũ sẽ không còn tồn tại. Những bức tường đổ nát, hoang tàn sau trận sóng thần ấy vốn từng là tổ ấm của nhiều gia đình, lưu giữ những dấu ấn cuộc sống nhỏ bé, giản dị nhưng độc nhất. Nếu không được ghi lại bằng hình ảnh, những ký ức đó chỉ có thể tồn tại mơ hồ trong tâm trí những người còn sống sót và dần phai nhạt theo thời gian.

“Chúng tôi muốn xây dựng một bảo tàng kỷ niệm.” Thị trưởng nói. “Nơi đó sẽ lưu giữ chứng tích và ảnh chụp về trận sóng thần, cố gắng tìm kiếm, bảo tồn mọi dấu vết của những người từng sinh sống ở đây.” Đó đã trở thành niềm tin của những cư dân còn đang đào bới trong đống đổ nát để tìm kiếm người thân và bạn bè của mình.

Vi Gia Dịch nghiêm túc đồng ý và từ chối nhận bất kỳ khoản thù lao nào.

Ngày mai vẫn phải tiếp tục công việc cứu hộ, vì vậy Nick cùng hai người khách rời đi sau khi trò chuyện xong.

Vi Gia Dịch không có thiết bị riêng, y tìm thấy chiếc máy ảnh trên bàn trà - chiếc máy mà Triệu Cạnh đã giữ lại, vốn dĩ dùng để ghi lại lễ cưới của Lý Minh Miễn. Đây là một chiếc máy ảnh kỹ thuật số full-frame đắt tiền, đủ để đáp ứng yêu cầu chụp ảnh cho bảo tàng kỷ niệm.

Y mở máy xem, thấy pin không còn nhiều, nên định xóa bớt những bức ảnh không cần thiết trước khi sạc và lưu những ảnh cần dùng vào máy tính. Vốn dĩ y cũng không định gửi những bức ảnh cưới đã chụp cho Lý Minh Miễn, để lại chỉ tổ lãng phí bộ nhớ.

Triệu Cạnh đang ngồi ở góc bên kia trả lời tin nhắn, bất ngờ ngồi lại gần, hỏi: “Cậu đang xem gì vậy?”

“Tôi xem mấy ảnh đã chụp.” Vi Gia Dịch xoay màn hình về phía Triệu Cạnh một chút, giải thích “Khi mới đến đảo, tôi mang máy theo, còn chụp một số cảnh ở khu dân cư. Những tấm đó cũng có thể gửi cho thị trưởng.”

Ngày đó, y đến sớm và đi dạo xung quanh khách sạn một mình. Khác với các khu nghỉ dưỡng trọn gói, nơi cư dân địa phương sinh sống toát lên vẻ gần gũi của đời sống hàng ngày. Lúc đó, y nghĩ rằng cầm máy trong tay thì không nên bỏ lỡ, bất ngờ lưu lại được một số hình ảnh.

Trong ảnh, thị trấn vẫn vững vàng, người dân với nét mặt tràn đầy sức sống, hoàn toàn trái ngược với hiện tại. Triệu Cạnh xem ảnh, cũng trở nên trầm mặc.

Nhưng qua hơn trăm tấm, lại chuyển đến cảnh khách sạn, một thế giới khác hẳn. Vi Gia Dịch không hợp với đám bạn của Lý Minh Miễn, nên chỉ chụp qua loa khung cảnh tiệc tùng buổi tối.

Lúc này, Lý Minh Thành cũng bước lại gần, tựa lên ghế sofa phía sau, ghé mắt cùng xem.

"Đây là trước khi đám cháy xảy ra nhỉ?” Cậu chỉ vào một bức ảnh Vi Gia Dịch chụp, rồi nói tiếp “Đó chính là người đã châm lửa!”

Vi Gia Dịch xóa bức ảnh đi.

Lý Minh Thành lại chỉ vào một bức ảnh khác, chụp cảnh mọi người nhảy múa trong khu vực ghế ngồi. Trong bức ảnh, bóng lưng của Lý Minh Miễn hiện lên ở phía xa, cậu hồi tưởng:

“Lúc này Lý Minh Miễn đã say rồi, ôm nhầm một người mẫu gọi là vợ, thế là bị vợ cậu ta tát cho một cái. Lúc đó cậu có thấy không?”