Sau Khi Cùng Người Đáng Ghét Ở Bên Nhau 24/7

Chương 26

Chẳng mấy chốc, họ đã đến nơi.

So với khu tái định cư mà họ ghé qua trước đó, nhà của dì Riny đã mang dáng vẻ hiện đại hơn rất nhiều. Ngôi nhà bằng gạch xám, diện tích khoảng bằng một nửa căn nhà trọ mà nhóm Triệu Cạnh đang ở.

Lý Minh Thành mở cửa xe cho Triệu Cạnh. Anh buông Vi Gia Dịch ra, chống nạng bước xuống.

Một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng trước cửa, nhiệt tình giới thiệu bản thân là dì và dượng của Riny, hai người vừa mới kết hôn không lâu.

Bên trong nhà được trang trí đơn giản, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn. Riny đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, ngoan ngoãn chờ mọi người.

Dì của Riny chuẩn bị toàn món ăn địa phương. Triệu Cạnh nếm thử vài miếng, hương vị khá ngon. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu là Vi Gia Dịch và Lý Minh Thành nói chuyện với Dì và Nick.

Họ bàn về công việc cứu trợ, đồng thời cũng chia sẻ đôi chút về cuộc sống trên hòn đảo này.

Riny còn nhỏ, ăn không được bao nhiêu đã no, liền chạy ra phòng khách chơi ghép hình. Dì hạ giọng kể về cha mẹ của Riny.

Mario là nhân viên lâu năm tại một khách sạn, còn mẹ của Riny thì ở nhà làm đồ thủ công bán cho du khách để kiếm sống. Họ từng có một cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc, giờ đây đã bị cơn sóng thần cuốn trôi. Nhưng việc Riny sống sót đã là một kỳ tích. Dì và người chồng mới cưới đã quyết định đón Riny về sống cùng, gánh vác trách nhiệm của cha mẹ cậu bé.

Dì kể rằng mấy ngày trước Riny thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm, liên tục la hét. Nhưng sau khi đi vào rừng hôm qua, giấc ngủ của cậu bé đã cải thiện rất nhiều. Nghe Nick nói, những người tình nguyện trong rừng chính là những người đã cứu Riny, vì vậy họ rất muốn gặp mặt để cảm ơn trực tiếp.

Triệu Cạnh không thích trò chuyện, chỉ tập trung ăn. Chỉ khi mọi người nhắc đến việc ông ngoại của Riny bị bệnh, anh mới ghi chú lại, dự tính sau này sẽ hỗ trợ.

Lúc bọn họ ăn xong thì Riny cũng đã ghép xong bức tranh hình. Cậu bé quay lại bàn ăn, đến bên cạnh Triệu Cạnh, hỏi:

"Sau này các anh có ở mãi trên núi không?"

Câu hỏi của Riny vừa dứt, không khí đột nhiên trầm xuống, mấy người lớn đều im lặng.

Triệu Cạnh không hiểu vì sao họ im lặng, liếc nhìn Vi Gia Dịch với vẻ khó hiểu. Vi Gia Dịch cũng nhìn anh, ánh mắt như ngầm nhắc nhở điều gì đó. Nhưng Triệu Cạnh đâu phải là người hiểu được ý tứ của Vi Gia Dịch, nên anh thẳng thắn trả lời:

"Anh dự tính tuần sau sẽ về."

Vai của Riny hơi chùng xuống.

"Em muốn đi cùng anh sao?" Triệu Cạnh hỏi. Khi đó, đường băng đã sửa xong, chỗ trên máy bay vẫn đủ. Đứa trẻ ở lại đảo cũng không giúp được gì nhiều, đưa đi dạo chơi một chuyến cũng không phải không được.

Nhưng Riny lập tức lắc đầu.

"Có lẽ không phải cậu bé có ý đó đâu."

Vi Gia Dịch nói chen vào. Thấy thái độ của y không tệ, nên Triệu Cạnh cũng không tranh cãi, liền quay sang nhìn Riny:

"Ngày mai em đi cùng Nick lên rừng, ăn trưa xong, anh sẽ tiếp tục dạy em lái máy xúc."

Riny ngoan ngoãn nhìn về phía dì. Dì của cậu bé cảm ơn Triệu Cạnh rồi dặn Riny:

"Có thể đi, nhưng phải chú ý an toàn."

Riny lúc này mới vui vẻ gật đầu với Triệu Cạnh: "Cảm ơn anh."

Triệu Cạnh nhìn Riny, nghĩ đến niềm vui giản đơn thời thơ ấu khi chơi đùa trên sân bóng, anh liền hòa nhã hứa hẹn:

"Anh sẽ tặng em một bộ máy công trình mà em có thể tự điều khiển. Bản thiết kế chắc vẫn còn, chỉ cần một tháng là có thể hoàn thành."

Nhưng Vi Gia Dịch đột nhiên lên tiếng:

"Ở đây đất bằng ít, chơi như vậy có thể hơi nguy hiểm nhỉ."

Vi Gia Dịch lại một lần nữa nghi ngờ Triệu Cạnh, nhưng lời nói không phải không có lý. Vì sự an toàn của đứa trẻ, Triệu Cạnh đành nhịn cơn khó chịu khi phải thay đổi lời hứa của mình, sửa lại:

"Vậy chỉ có thể tặng em một bộ xe điều khiển từ xa, em sẽ không tự lái được nữa."

May mắn thay, Riny là một đứa trẻ dễ chiều. Chỉ cần mấy chiếc xe công trình điều khiển từ xa cũng đủ làm cậu bé hài lòng.

Dì của Riny nói với họ rằng bây giờ đang là mùa mưa trên đảo, và dự báo thời tiết cho thấy cả ngày mưa sẽ không ngớt. Nick nghĩ rằng những ngày qua họ đã quá vất vả, nên đề nghị hôm nay họ nghỉ ngơi một chút.

Do đó, sau bữa trưa và một lúc uống trà, ba người quyết định quay về nhà trọ.

Triệu Cạnh lên ghế sau trước, đợi Vi Gia Dịch ngồi vào và đóng cửa xong, anh tự nhiên đưa tay khoác lên vai Vi Gia Dịch.

Vi Gia Dịch bị anh làm cho giật mình, quay đầu nhìn. Triệu Cạnh không hài lòng với sự chậm chạp của y:

"Cậu quên rồi à? Đường xóc."

"Ồ, đúng rồi." Vi Gia Dịch chợt nhận ra, đáp lại:

"Xin lỗi, tôi quên mất." Rồi y nắm lấy tay vịn.

Lý Minh Thành từ gương chiếu hậu liếc nhìn họ một cái. Có lẽ chỉ là cảm giác của Triệu Cạnh, nhưng ánh mắt đó dường như mang chút thương hại dành cho Vi Gia Dịch.

Triệu Cạnh khoác tay lên người Vi Gia Dịch, sau khi vượt qua đoạn đường xấu, anh vẫn không bỏ tay ra. Mà thay vì ôm, anh chuyển sang đặt nhẹ tay lên vai Vi Gia Dịch. Anh không muốn khi xe bất ngờ gặp ổ gà, thân xe xóc nảy sẽ làm chân đau thêm. Tối qua bác sĩ đã nhắc nhở anh rằng chân của anh những ngày gần đây vận động quá nhiều, hồi phục không được như mong đợi.

Vi Gia Dịch ngoan ngoãn đóng vai "bộ phận cố định" cho Triệu Cạnh, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm vào dòng suy nghĩ.

Vì vóc người gầy gò, đường nét khuôn mặt của Vi Gia Dịch rất đơn giản. Sống mũi thẳng, xương hàm tạo sắc nét tự nhiên. Tóc y buộc gọn sau đầu, mềm mại và mịn màng. Chỉ ở góc nhìn nghiêng từ trên xuống của Triệu Cạnh mới có thể thấy được độ cong của gò má. Khi ánh sáng tốt, còn có thể nhìn thấy các mạch máu và lớp lông tơ mỏng manh.

Nhìn một lúc, Triệu Cạnh nhận ra chiếc điện thoại trong túi áo Vi Gia Dịch rung mấy lần. Nhưng Vi Gia Dịch để mặc nó rung, không lấy ra xem.

Trước đó, trên đường đi, Triệu Cạnh không nói ra.

Thực ra anh đã thấy những tin nhắn chưa đọc trên điện thoại của Vi Gia Dịch, và chú ý rằng trong số những người gửi tin, không ít người có tên chứa chữ "Phan" hoặc "Phỉ". Chữ "Phỉ" anh không rõ, nhưng đoán rằng "Phan" có thể là "Tiểu Phan nấu ăn kia".

Vi Gia Dịch khóa màn hình điện thoại nhanh như vậy, rõ ràng là không muốn để Triệu Cạnh nhìn thấy kỹ.

Triệu Cạnh từng học hai năm khoa học phân tích hành vi khi còn nhỏ. Nếu không phải vì giáo viên sau đó có việc không thể tiếp tục giảng dạy và không tìm được người thay thế phù hợp, anh có lẽ đã học thêm nữa.

Nhưng nhờ trí nhớ siêu phàm và trí thông minh vượt trội, những gì anh từng học vẫn còn trong đầu. Kết hợp với mọi hành vi của Vi Gia Dịch, từ việc nhờ trợ lý đăng nhập tài khoản trước, đến việc tự mình không đọc tin nhắn chưa mở. Triệu Cạnh ngay lập tức đoán được Vi Gia Dịch đang tránh né điều gì đó. Có thể là một sự tấn công, cũng có thể là một loại tổn thương.

Trong mắt Triệu Cạnh, không có vấn đề nào là không thể giải quyết. Những ngày qua, Vi Gia Dịch đã làm rất nhiều việc cho anh. Bất kể ấn tượng trước đây ra sao, thái độ của Triệu Cạnh với Vi Gia Dịch giờ đây đã khác. Nếu Vi Gia Dịch gặp khó khăn, Triệu Cạnh cũng sẵn lòng giúp đỡ một tay. Dù sao, với Triệu Cạnh, đó chỉ là chuyện cỏn con.

Hiện trên xe có Lý Minh Thành, nên có lẽ Vi Gia Dịch không tiện chia sẽ. Vì vậy, Triệu Cạnh quyết định sau khi về sẽ tìm hiểu tình hình, đợi lúc chỉ có hai người sẽ hỏi Vi Gia Dịch.