Vi Gia Dịch nhanh chóng xuống lầu, đến nơi thì thấy sắc mặt Triệu Cạnh cũng không quá khó coi. Cả ba người ăn sáng cùng nhau. Bên ngoài trời mưa lất phất, mưa không lớn nhưng dai dẳng. Bầu trời âm u, chẳng có dấu hiệu ngừng lại.
Lý Minh Thành gọi cho Nick. Nick bảo thời tiết thế này không phù hợp để đào đất, nên họ dự định đến khu tạm cư kiểm tra xem thiếu thốn những vật dụng sinh hoạt nào.
Đúng lúc đó, lô vật tư mới do cha mẹ Triệu Cạnh vận chuyển đã đến vào buổi sáng. Ba người ở nhà trọ cũng quyết định cùng đi.
Khu tạm cư được dựng trên những mảnh đất bằng phẳng phía trên phòng khám. Tất cả chỉ là những căn nhà lều đơn giản.
Do trời mưa nên chẳng ai ra ngoài, chỉ có tiếng trò chuyện rì rầm vọng lại. Bên ngoài những lều tạm bợ có rất nhiều giá phơi quần áo, nhưng giá phơi đều trống không. Đất dưới chân đã bị nhiều người giẫm đạp qua, cỏ dại trở nên thưa thớt. Mưa ngấm vào bùn đất, mỗi bước chân đều để lại dấu vết. Tất cả đều đơn sơ và hỗn độn.
Vi Gia Dịch mặc áo mưa, chuyển hàng hóa từ thùng xe tải xuống, chia thành từng phần và lần lượt mang vào các căn lều.
Khu tạm cư có máy phát điện công suất thấp, mỗi căn lều chỉ có một bóng đèn, ánh sáng mờ mờ, điều kiện sống vô cùng thiếu thốn. Một số người mất người thân, chỉ ngồi lặng lẽ bên giường không nhúc nhích. Bầu trời âm u, không khí ẩm ướt, cảnh tượng ảm đạm khiến ai nấy đều cảm thấy nặng nề.
Phát xong hàng hóa, Nick gọi một tiếng về phía Triệu Cạnh.
Nick nói dì của Riny mời mọi người đến ăn trưa. Thức ăn có thể khá đơn giản, nhưng chủ yếu là để bày tỏ lòng cảm ơn vì họ đã chăm sóc Riny. Nghe nói tối qua Riny ngủ ngon hơn hẳn mấy ngày trước.
Vi Gia Dịch và Lý Minh Thành đồng ý ngay, cả hai cùng nhìn về phía Triệu Cạnh. Triệu Cạnh không chút do dự mà nhận lời, hoàn toàn không giống một người luôn mang theo đầu bếp Tây - Trung mọi lúc mọi nơi.
Họ lái xe theo sau Nick, trên đường đến nhà dì của Riny, Vi Gia Dịch và Lý Minh Thành thảo luận về điều kiện sống tại khu tạm cư.
Vi Gia Dịch nghĩ nên nhờ trợ lý đăng một bài trên mạng xã hội của mình để chia sẻ thông tin kênh quyên góp chính thức cho vùng bị thiên tai.
Y liên hệ với trợ lý, nhưng không hiểu sao tài khoản hôm qua còn hoạt động bình thường, hôm nay trợ lý lại không thể đăng nhập. Trợ lý thử đăng nhập hai lần, mã xác thực đều chính xác, nhưng vẫn không vào được.
Vi Gia Dịch đành tự mình thử. Chỉ cần thử một lần, y đã đăng nhập thành công. Tuy nhiên, vừa mở tài khoản, hàng loạt thông báo tin nhắn chưa đọc hiện lên khiến y cảm thấy tê cả tay chân.
Trợ lý lại gọi đến, Vi Gia Dịch nói: "Thôi, để tôi tự đăng, tôi vào được rồi."
Y chuyển thẳng đến trang đăng bài, sao chép nội dung thông tin quyên góp, thêm hai dòng ngắn kêu gọi mọi người hỗ trợ rồi nhấn gửi.
Đúng lúc này, Triệu Cạnh - người từ nãy đến giờ vẫn im lặng đột nhiên nghiêng người sang.
“Cậu đăng bài thế nào vậy?”
Anh không chút e dè tiến sát lại, nhìn vào màn hình điện thoại của Vi Gia Dịch, giọng trầm thấp nói: “Tôi sẽ bảo bộ phận truyền thông của mình cũng đăng một bài.”
Họ đang ngồi trên một chiếc xe địa hình, Triệu Cạnh vốn ngồi ở giữa, chiếm hết hai ghế bằng đôi chân dài và thân hình cao lớn. Vi Gia Dịch ngồi cạnh anh để tiện chăm sóc nếu anh cần.
Để nhìn rõ màn hình, Triệu Cạnh chiếm luôn cả hàng ghế sau, gần như bao trọn lấy Vi Gia Dịch, cơ thể chạm sát vào y.
Vi Gia Dịch thậm chí ngửi thấy mùi hương đặc trưng của gỗ đàn hương từ Triệu Cạnh. Dù đã dựa sát vào cửa xe, y vẫn không thể tránh né.
Trong lòng Vi Gia Dịch thầm than không thôi, y nhớ mang máng rằng lúc mới tìm thấy Triệu Cạnh trên bãi biển, Triệu Cạnh đâu có ‘dính người’ thế này.
Vi Gia Dịch cảm thấy mình vẫn thích Triệu Cạnh lúc khó khăn vẫn cố giấu tay trong tay áo và giữ một chút khoảng cách với mình hơn.
Triệu Cạnh chẳng nhận ra điều đó, chỉ chỉ trỏ trỏ bài đăng của Vi Gia Dịch:
“Định dạng cũng rõ ràng đấy. Tôi sẽ bảo họ sao chép bài của cậu luôn.”
Ngón tay anh vô tình chạm vào màn hình, mở ra mục tin nhắn. Một loạt thông báo tin nhắn chưa đọc màu đỏ hiện lên khiến Triệu Cạnh khẽ “hửm” một tiếng. Cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc người Vi Gia Dịch. Quả nhiên, Triệu Cạnh bắt đầu nhận xét:
“Toàn là tin nhắn chưa đọc. Trợ lý của cậu làm việc vô trách nhiệm thế?”
Lúc này, điều duy nhất khiến Vi Gia Dịch cảm thấy nhẹ nhõm là nội dung tin nhắn chưa đọc không hiển thị. Nếu không, với hàng loạt tin nhắn từ fan của Phan Dịch Phỉ và các nghệ sĩ nổi tiếng khác. Cả lời khen ngợi lẫn lời chỉ trích, chắc chắn Triệu Cạnh sẽ cầm điện thoại của y mà đặt ra cả trăm câu hỏi.
Trước khi Triệu Cạnh kịp mở tin nhắn chưa đọc, Vi Gia Dịch đã nhanh chóng đóng ứng dụng, lên tiếng bênh vực trợ lý:
"Chắc là tin nhắn mới gửi hôm nay, trợ lý chưa kịp xem."
Sau đó, Vi Gia Dịch nhanh chóng cất điện thoại, y cố ý đế khuỷu tay hơi hướng về phía Triệu Cạnh, ngầm ý bảo anh nhường không gian, mong Triệu Cạnh cảm thấy chật chội mà quay về chỗ của mình.
Nhưng Triệu Cạnh vẫn là Triệu Cạnh, hoàn toàn không nhận ra ám chỉ của Vi Gia Dịch. Anh tiếp tục ngồi sát, cúi xuống nhìn gương mặt Vi Gia Dịch, buông một câu khó hiểu:
"Vi Gia Dịch, màn hình điện thoại của cậu nhìn muốn mù mắt người ta."
"Cũng đành chịu thôi."
Vi Gia Dịch cảm thấy sự nhẫn nại của mình sắp đạt đến giới hạn, hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng hòa nhã:
"Với điều kiện hiện tại, tôi không đổi được, chắc đành ít dùng điện thoại lại trong thời gian này."
Đúng lúc đó, khóe miệng Triệu Cạnh khẽ nhếch lên, anh nói với Vi Gia Dịch:
"Không cần dùng ít đâu. Hôm qua tôi đã bảo thư ký mang một cái mới đến, ăn xong về là đổi được rồi."
Nói xong, ánh mắt anh ánh lên chút tự hào, như đang đợi Vi Gia Dịch khen ngợi.
"Cảm ơn Triệu tổng rất nhiều." Vi Gia Dịch đáp "Vậy là tôi lại có thể xem điện thoại mà không lo tổn thương thị lực rồi."
"Ừ." Triệu Cạnh hơi ngẩng cằm lên "Sáng nay ba mẹ tôi còn nhắn rằng ảnh đại diện mới của tôi đẹp lắm. Sau này kiểu ảnh như vậy có thể chụp thêm vài tấm."
"Được thôi." Vi Gia Dịch cố gắng tiếp lời "Nếu có bối cảnh phù hợp, tôi sẽ chụp thêm để anh chọn."
Nghe được câu trả lời, cuối cùng Triệu Cạnh cũng trở về chỗ ngồi, chấm dứt màn "tra tấn" Vi Gia Dịch.
Vi Gia Dịch cảm thấy mỗi ngày ở bên Triệu Cạnh chẳng khác nào trải nghiệm một trò chơi tàu lượn siêu tốc mới lạ trong bóng đêm, không biết giây sau sẽ leo lên hay lao xuống.
Leo lên là lúc Triệu Cạnh phát huy "bệnh thần kinh" của mình, còn lao xuống là lúc Triệu Cạnh đúng như Lý Minh Thành nói, thật ra không phải người xấu.
Chiếc xe đi vào đoạn đường gập ghềnh, bên trong bắt đầu lắc lư. Có vẻ Triệu Cạnh đau chân nhưng cố nhịn, sắc mặt anh lộ vẽ không tốt.
Ngồi ở giữa, không có điểm tựa, Triệu Cạnh cứ nghiêng ngả. Anh cố đưa tay lên nắm tay vịn trên trần xe. Nhưng động tác này làm đau chân trái, cuối cùng anh rút tay về trong im lặng.
Vi Gia Dịch để ý thấy vẻ khó chịu nhưng không nói của Triệu Cạnh, trong lòng có chút do dự, nhẹ giọng hỏi:
"Anh có muốn vịn vào tôi không?"
Triệu Cạnh liếc y một cái, không nói gì. Có lẽ anh định tỏ vẻ cứng rắn từ chối, nhưng khi xe lại lắc mạnh một cái, mặt anh tái đi, lập tức giơ tay, trước tiên đặt lên vai Vi Gia Dịch. Cảm thấy không thoải mái, anh đổi tư thế, khoác tay qua vai Vi Gia Dịch.
Cả người Triệu Cạnh vừa nặng vừa ấm, anh lại dùng cách ‘vụng về’ để biến Vi Gia Dịch thành chiếc "gậy" của mình.
Vi Gia Dịch chưa từng ở trong tình huống bình thường mà lại thân cận đến thế với ai, hay bị giam trong không gian chật hẹp mà phải chịu đựng hơi ấm và trọng lượng bất ngờ thế này. Y không hiểu vì sao bỗng nhiên thấy không được tự nhiên, cảm xúc trở nên khó nói thành lời.
Triệu Cạnh rõ ràng không hiểu cảm giác của Vi Gia Dịch, mà cũng chẳng phải người hay nói lời cảm ơn, điều này Vi Gia Dịch đã biết rõ. Nhưng ít ra, so với lần trước phải kéo Triệu Cạnh từ bãi biển ra đường lớn, lần này làm "gậy", y tự nguyện hơn nhiều.
Vi Gia Dịch nhìn có vẻ gầy, nhưng thân người không khiến người khác cảm thấy cấn. Triệu Cạnh khoác tay qua vai y đế cố định mình lại, nhờ đó mà trong khoang xe rung lắc anh vẫn ngồi rất vững, chân cũng không còn đau.