Triệu Cạnh dùng một tay nhấc Riny lên vai. Anh mở cửa xe, chống nạng xuống đất, cẩn thận bế cậu bé xuống khỏi máy xúc.
Với dáng người cao lớn của Triệu Cạnh, Riny trông như một con thú nhỏ, mềm mại nằm trên vai anh. Anh hạ giọng gọi Nick đang đứng gần chiếc xe tải, dặn Nick trải giường trên ghế sau cho cậu bé.
Vi Gia Dịch đứng cách đó hơn mười mét, nhìn thấy góc nghiêng của Triệu Cạnh khi bế Riny, y bỗng nhiên bị “bệnh nghề nghiệp” chi phối.
Bất kể Triệu Cạnh có là một người giàu sang, quyền lực thế nào, khoảnh khắc này vẫn là một trong những điều đáng ghi lại nhất trong đời.
Vi Gia Dịch lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh.
Triệu Cạnh dường như rất nhạy cảm với ống kính máy ảnh. Vừa lúc Vi Gia Dịch chụp xong, ánh mắt anh đã hướng về phía đó và phát hiện hành động của Vi Gia Dịch. May mắn thay, anh không nổi giận, chỉ khẽ nhíu mày rồi quay đầu đi chỗ khác.
Nick đã chuẩn bị xong giường. Triệu Cạnh đặt nạng xuống, cẩn thận cúi người, thực hiện một động tác khó, đỡ đầu và chân của Riny, nhẹ nhàng đặt cậu bé lên chiếc giường tạm thời. Sau đó, anh nhặt nạng lên, khí thế đi thẳng về phía Vi Gia Dịch.
Vi Gia Dịch cảm thấy hơi lúng túng. Y thậm chí còn không hiểu rõ tại sao mình lại phải chụp bức ảnh đó. Y chủ động đưa màn hình điện thoại cho Triệu Cạnh xem, rồi ấp úng giải thích là do bị “bệnh nghề nghiệp” chi phối nên đã chụp một tấm:
“Xin lỗi, tôi sẽ xóa ngay.”
Màn hình điện thoại của Vi Gia Dịch bị vỡ một góc, tạo thành vết nứt như mạng nhện, ảnh hưởng lớn đến chất lượng hình ảnh hiển thị.
Có lẽ vì màn hình không rõ nét nên Triệu Cạnh bất ngờ vươn tay ấn vào mu bàn tay của Vi Gia Dịch, nâng tay y lên một chút để nhìn rõ hơn. Biểu cảm lúc đó của anh cứ như ‘ông lớn’ đang đi thị sát.
Xem vài giây, Vi Gia Dịch vẫn không hiểu anh muốn gì. Triệu Cạnh buông tay, khẽ hất cằm lên nhìn Vi Gia Dịch bằng ánh mắt chứa đầy sự tự mãn không cần thiết.
Trong lòng Vi Gia Dịch dâng lên một cảm giác khó tả. Y đã quá hiểu cách suy nghĩ của Triệu Cạnh. Chắc chắn trong đầu Triệu Cạnh lại đang suy diễn điều gì đó kỳ quặc.
Nhưng trước mặt Triệu Cạnh, làm gì có ai có cơ hội để giải thích.
“Cũng được.” Triệu Cạnh đưa ra đánh giá cao hiếm hoi của mình, rồi ra lệnh: “Gửi cho tôi.”
Trước khi đi ngủ, Vi Gia Dịch theo thói quen kiểm tra điện thoại để đảm bảo không bỏ lỡ thông tin công việc nào. Không ngờ y phát hiện ảnh đại diện WeChat của Triệu Cạnh đột nhiên thay đổi. Từ bức ảnh chụp bóng lưng trước đây, giờ đã thành tấm ảnh y chụp chiều nay.
Tâm trạng Vi Gia Dịch lập tức trở nên phức tạp.
Bức ảnh bóng lưng trước đó là do mẹ của Triệu Cạnh, bà Lý chụp. Vi Gia Dịch từng thấy bà đăng tải. Còn bức ảnh buổi chiều vốn chỉ là một khoảnh khắc được ghi lại vô tình, góc chụp và khoảng cách có chút riêng tư. Triệu Cạnh lại thẳng thừng dùng làm ảnh đại diện, khiến y cảm thấy không biết nên diễn tả như thế nào.
Dĩ nhiên, có lẽ Triệu Cạnh đơn thuần là thích bức ảnh này. Vi Gia Dịch chậm rãi nghĩ.
Dù sao, bức ảnh giống như một tấm poster siêu anh hùng, chắc chắn rất phù hợp với hình tượng Triệu Cạnh tự xây dựng trong lòng mình.
Ở một khía cạnh nào đó, Triệu Cạnh là người rất đơn giản. Qua mấy ngày tiếp xúc, Vi Gia Dịch đã hiểu rõ điều đó.
Sự tự tin của Triệu Cạnh đến từ việc anh luôn là người đưa ra lựa chọn. Anh chỉ cần quyết định: Muốn hoặc không muốn. Những gì anh muốn thì có được, những gì không muốn thì bỏ đi. Người anh cần thì giữ lại, người không cần thì biến mất.
Người bình thường thì khác. Dù khát khao được lựa chọn, họ vẫn cảm thấy xấu hổ khi phải mở lời tranh giành cơ hội cho mình. Vì vậy, nếu nói Vi Gia Dịch không ghen tị, thì đó là nói dối.
Vi Gia Dịch khóa điện thoại, tắt đèn, nằm xuống giường. Y hiểu bản thân và Triệu Cạnh không thể so sánh, nhưng vẫn không tránh khỏi nghĩ đến chuyện năm ngoái.
Khi đó, y đồng ý chụp ảnh cho một tạp chí với khách mời là Phan Dịch Phỉ. Ban đầu, mọi thứ đã được thống nhất, nhưng đến lúc ký hợp đồng, quản lý của Phan Dịch Phỉ lại gọi cho quản lý của y để yêu cầu đổi người.
Vi Gia Dịch lúc ấy khá khó chịu. Kể từ khi nổi tiếng, tình huống này đã lâu không xảy ra trong công việc của y. Lịch trình của y cũng không dễ sắp xếp.
Người quản lý của Phan Dịch Phỉ tự mình gọi điện giải thích:
“Tôi thấy ảnh anh chụp cho Tiểu Phan thiếu đi cảm giác khoảng cách cần thiết.” Sau vài câu giải thích, quản lý bất ngờ bắt đầu trách móc Vi Gia Dịch:
“Không chỉ mình tôi thấy vậy, nhiều người khác cũng nhận ra, kể cả fan của Tiểu Phan. Anh cũng biết rõ những chuyện này, đúng không? Thực ra, việc này không nên tìm anh, mà anh cũng không nên nhận. Tôi không biết tại sao anh nhận, nhưng Tiểu Phan không thể bị ảnh hưởng, nên tôi tự ý quyết định thay cậu ấy để tránh nghi ngờ. Hy vọng anh không trách tôi.”
Có lẽ Vi Gia Dịch thật sự không tự tin lắm. Sau khi nghe người quản lý kia nói, y đã từng nghi ngờ chính mình: “Liệu việc nhận công việc này có phải là do tiềm thức mình thực sự có mục đích nào khác không?”
Có vẻ không đến mức đó, nhưng cũng không phải là không thể. Nghĩ tới nghĩ lui, Vi Gia Dịch cảm thấy chính mình cũng không còn lý do để tự tin nữa.
Dĩ nhiên, sau này y nghĩ thông suốt, cảm thấy đó hoàn toàn là chuyện vô căn cứ! Nhưng cũng không tiện gọi lại cho người quản lý của Phan Dịch Phỉ sau một tháng để giải thích và yêu cầu bồi thường thiệt hại. Thế là đành để chuyện đó trôi qua.
Nghĩ tới đây, Vi Gia Dịch nhận ra rằng so với những người trong giới quá mức khéo léo, khó chịu, tính cách của Triệu Cạnh thực ra cũng có vài điểm đáng khen. Ít nhất, khi Triệu Cạnh chụp ảnh công khai, dù giữa chừng có bỏ ngang, tiền cát-xê vẫn được thanh toán đầy đủ.
Hơn nữa, dù Triệu Cạnh là người khó chiều đến mức nào, anh cũng không chỉ trích ảnh Vi Gia Dịch chụp, hay lợi dụng danh tiếng để ép Vi Gia Dịch phải thức đêm sửa ảnh. Đến cuối cùng, Triệu Cạnh cũng không thốt ra câu: “Thực ra bản chỉnh sửa đầu tiên vẫn là đẹp nhất.”
Vi Gia Dịch nghĩ lại chuyện ấm ức vì bị người quản lý của Phan Dịch Phỉ bôi nhọ, sau đó cuối cùng cũng ngủ được lúc nửa đêm. Đến sáng, y lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn qua thấy người gọi là Triệu Cạnh. Vi Gia Dịch lập tức nghe máy.
Triệu Cạnh không đợi y lên tiếng đã tràn đầy khí thế hỏi:
“Vi Gia Dịch, sao cậu ngủ giỏi thế? Đã 8 giờ 30 rồi.”
Lý Minh Thành dường như đang đứng bên cạnh Triệu Cạnh, thay Vi Gia Dịch giải thích:
“Có lẽ dạo này cậu ấy mệt quá, hoặc chuông báo thức không reo.”
Quả thật, Lý Minh Thành đã nói đúng. Tối qua Vi Gia Dịch quên không bật chuông báo thức. Y cảm thấy đầu hơi đau, đứng dậy, nghĩ: Cậu ấm Triệu gọi thẳng cho mình như thế, chắc đã chờ ở bàn ăn đến ‘tận mấy giây’ rồi chứ gì?
Đang mơ màng suy nghĩ, Triệu Cạnh lại lên giọng trách móc Lý Minh Thành:
“Chuông báo thức không reo, chẳng lẽ đồng hồ sinh học cũng không hoạt động?”
Câu này không sai, nhưng nghe từ miệng Triệu Cạnh nói ra, Vi Gia Dịch suýt bật cười tỉnh cả ngủ. Y xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi quên bật chuông báo thức. Hai người cứ ăn trước đi.”
Do ngủ không đủ giấc, giọng y khàn đặc đến mức chính y cũng cảm thấy mình giống như bị bệnh.
Triệu Cạnh không nói gì, có lẽ vì trong thế giới của anh không tồn tại khái niệm “Người khác xin lỗi thì mình phải trả lời rằng mình tha thứ.”
Không khí yên lặng vài giây, Vi Gia Dịch đành phải lên tiếng lần nữa:
“Thật xin lỗi, tôi sẽ xuống ngay bây giờ.”