Sáng hôm sau, Vi Gia Dịch thức dậy, thấy tin nhắn của người bạn nhϊếp ảnh gia cuối cùng mà y liên lạc tối qua.
Đối phương nhắn rằng mình rãnh và có thể giúp.
Vi Gia Dịch thở phào nhẹ nhõm, gọi điện cảm ơn rối rít. May mắn là y có mối quan hệ tốt, cả khách hàng lẫn bạn bè đều thông cảm và sẵn lòng giúp đỡ. Một vài khách hàng sau khi biết tình hình còn tham gia quyên góp từ thiện cho hòn đảo.
Cúp máy, Vi Gia Dịch bất ngờ thấy thông báo mới từ mạng xã hội. Với một tâm trạng thoải mái, y vừa mở ra xem thì suýt nữa thì lên cơn đau tim.
Ngoài Triệu Cạnh, chắc không ai có thể lật ngược bảng tin của y đến tận đáy, rồi để lại bốn chữ dưới bài đăng từ năm năm trước.
Đó là bức ảnh chụp Phan Dịch Phỉ nấu ăn mà Vi Gia Dịch đã đăng. Nếu không nhờ Triệu Cạnh bình luận, y thậm chí còn chẳng nhớ nổi.
Nếu là người khác, Vi Gia Dịch chắc sẽ không thèm trả lời. Nhưng Triệu Cạnh lại là Triệu Cạnh, Vi Gia Dịch sợ nếu không trả lời thì anh sẽ hỏi thẳng mặt, đành đáp lại:
[Một người bạn của tôi.]
Sau khi dọn dẹp xong và xuống lầu, Lý Minh Thành đang ngồi trong phòng ăn, nói với y:
"Anh của tôi vẫn chưa dậy."
Triệu Cạnh chưa xuống ăn, mọi người cũng không tiện bắt đầu bữa sáng. Hai người ngồi trò chuyện, Lý Minh Thành kể rằng hôm nay có một đội cứu hộ đến, không cần phải ngồi xe tải phẳng do Triệu Cạnh lái nữa, giọng nói đầy vẻ sợ hãi. Vi Gia Dịch đồng cảm, cười gượng gạo.
Đợi mười phút, phòng của Triệu Cạnh vẫn không có động tĩnh gì.
Lý Minh Thành nhìn đồng hồ mấy lần rồi nói: “Hay là để tôi gõ cửa xem sao, không thể không chờ anh ấy mà đi trước được.”
Vi Gia Dịch đi cùng y đến cửa phòng của Triệu Cạnh. Lý Minh Thành cẩn thận gõ vài tiếng, hỏi: “Anh họ?”
Vi Gia Dịch cảm thấy âm lượng như thế này chắc chắn không thể đánh thức Triệu Cạnh. Quả nhiên, mọi thứ xung quanh vẫn yên tĩnh như thể chưa có gì xảy ra.
“Để tôi thử xem.”
Vi Gia Dịch gõ mạnh hơn một chút, nhưng cũng không dám gọi to: “Triệu tổng? Anh dậy chưa?”
Hai người nhìn nhau, cảm thấy bối rối. Không gọi thì không được, mà gọi thì lại phiền phức.
Lý Minh Thành không còn cách nào khác, đành gọi điện cho thư ký của Triệu Cạnh, hỏi thường thì làm thế nào để đánh thức anh. Thư ký Ngô nói không nên gọi, cứ để anh tự thức dậy, vì chỉ có cha mẹ của Triệu Cạnh mới có thể đánh thức anh mà không làm anh nổi giận.
Đội cứu hộ thì không thể chờ lâu. Vi Gia Dịch và Lý Minh Thành định để lại lời nhắn rồi đi trước đến hiện trường. Khi hai người đang bàn bạc cách viết lời nhắn sao cho lịch sự thìcửa phòng đột nhiên mở ra. Triệu Cạnh mặc áo ngủ, chống nạng, mặt không cảm xúc nhìn họ.
“Tôi chỉ nghe thấy có người gọi tôi là Triệu tổng ngoài cửa.”
Triệu Cạnh lườm Vi Gia Dịch, lạnh lùng trách móc. Chiếc bịt mắt vẫn treo trên cổ anh, làm giảm đi phần nào khí thế.
Tuy vậy, Triệu Cạnh có vẻ không quá giận, chỉ hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Biết rồi, dậy đây.” Nói xong, anh đóng cửa lại.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Cạnh xuất hiện ở phòng ăn, đã chỉnh trang sạch sẽ, không nhắc đến chuyện bị đánh thức, và ăn sáng rất ngon miệng.
Họ quay trở lại khu rừng. Lần này có thêm đội cứu hộ mới, cùng hai chiếc máy xúc, hiệu quả được cải thiện rõ rệt.
Đội quan hệ công chúng bị Triệu Cạnh đuổi về, nhưng anh cũng không có ý định rời khỏi đảo Brutus ngay.
Giống như các nhân viên cứu hộ khác, Triệu Cạnh vẫn ở lại khu rừng nóng bức, đầy muỗi. Anh ngồi yên lặng trong buồng lái, vận hành máy xúc để lật từng lớp bùn đất, tìm kiếm dấu vết của những người mất tích.
Công việc cứu hộ đơn điệu và nhàm chán, thời tiết thì oi bức, lại thường xuyên có những cơn mưa rào bất chợt.
Trong lớp bùn dày và đá vụn mà trận sóng thần mang đến, không chỉ có thi thể người, mà còn có cả xác động vật. Những cơ thể bị xé rời, giống như những mảnh vụn của các công trình kiến trúc, bốc lên mùi hôi thối.
Liên tục làm việc suốt bốn ngày, họ đã khai quật được hơn một nửa số ngôi nhà sập và tìm thấy khoảng một nửa thi thể cư dân. Đội cứu hộ chuyên nghiệp cho rằng, những thi thể chưa tìm được có lẽ đã bị cuốn trôi đến nơi khác.
Những ngày qua, ai nấy đều làm việc trong sự u ám. Ngược lại, Triệu Cạnh là người có tinh thần phấn chấn nhất. Ban ngày ở khu rừng, đôi khi buổi tối trở về anh vẫn làm việc, thậm chí còn mở họp và mắng cấp dưới.
Vi Gia Dịch nghe thấy anh nói chuyện với cha mẹ qua điện thoại, kiên quyết nói rằng anh nhất định phải cùng Nick và mọi người hoàn thành công việc ở khu rừng rồi mới về nhà.
Sáng ngày thứ năm, Nick dẫn đến một người mà không ai ngờ tới: Cậu bé mà Triệu Cạnh đã gặp trên bãi biển sau trận sóng thần - Riny.
Riny mặc quần áo vải lanh màu be, đi theo sau Nick. Đôi mắt cậu bé sưng húp, trông gầy hơn so với lần gặp trước.
Nick nói với họ rằng thi thể của mẹ Riny đã được tìm thấy vào hôm qua. Những người thân còn sống sót của cậu bé đều đang ở khu dân cư để giúp đỡ, nhưng cảnh tượng ở đó quá khốc liệt, hầu hết những người thiệt mạng đều là những người mà Riny quen biết.
Không có ai chăm sóc Riny, nên Nick đã dẫn cậu đến đây.
“Dì của thằng bé nói gần đây nó ngủ rất ít, ngủ chưa được bao lâu thì lại hét lên, khóc lóc tỉnh dậy.”
Nick nhìn Riny đang bước ra một góc, tò mò quan sát chiếc máy xúc, liền tranh thủ hạ giọng nói với họ.
Riny được sắp xếp ngồi trên một thân cây phủ tấm nhựa. Nick đưa điện thoại cho cậu bé xem phim hoạt hình, nhưng cậu bé không xem, mà chỉ im lặng quan sát những người lớn làm việc.
Đến giờ ăn trưa, Vi Gia Dịch lấy một chiếc bánh sandwich đưa cho cậu bé. Riny ngoan ngoãn ăn hết, sau đó nhảy khỏi thân cây, đi đến bên chiếc máy xúc đang đậu một góc.
Vi Gia Dịch bước lại gần, định đi cùng Riny thì chợt nghe thấy tiếng của Triệu Cạnh từ phía sau:
“Em muốn lái thử không?”
Vi Gia Dịch quay đầu, thấy Triệu Cạnh chống nạng đi đến gần rồi cúi xuống nhìn Riny. Biểu cảm trên gương mặt anh không thể gọi là dịu dàng, nhưng ít nhất cũng không đến mức đáng sợ.
Riny có vẻ hơi ngại ngùng, không trả lời. Triệu Cạnh liền ngồi vào trong buồng lái, rồi nói với cậu bé:
“Lên đây, anh sẽ dạy em lái.”
Riny có vẻ rất muốn thử, nhưng vì vóc dáng nhỏ bé, cộng thêm buồng lái đã bị Triệu Cạnh chiếm gần hết. Vi Gia Dịch cảm thấy cậu bé không thể tự leo lên được. Y liền nhẹ giọng nói:
“Để anh bế em lên.”
Nói rồi, y khẽ luồn tay vào nách của Riny, nhẹ nhàng nhấc cậu bé lên, cẩn thận nâng cao để cậu bé vượt qua chân bị thương của Triệu Cạnh và ngồi vào khoảng trống ở giữa.
Sau khi Vi Gia Dịch lùi ra xa, Triệu Cạnh khởi động máy xúc, bắt đầu dạy Riny cách điều khiển.
Họ không đào đất thật. Triệu Cạnh chỉ cầm tay Riny, gạt cần điều khiển qua lại, làm gàu máy xúc di chuyển nhẹ nhàng như đang chơi đùa.
Cảm xúc đau buồn của trẻ con không liền mạch như người lớn, chúng có thể cười ngay cả khi đang khóc. Riny chơi được một lúc, khi gàu máy xúc bất ngờ hạ xuống, cậu bé bật cười trong trẻo vài tiếng, nhưng chẳng bao lâu sau lại khe khẽ khóc, gục đầu lên cánh tay của Triệu Cạnh.
Vi Gia Dịch nhìn họ. Triệu Cạnh cúi đầu, không nói lời an ủi, chỉ dùng cánh tay đỡ lấy phần thân trên của cậu bé, im lặng nhìn. Vi Gia Dịch hiểu rằng Triệu Cạnh có lẽ không biết nên nói gì, nên chọn cách không nói. Dù vậy, khung cảnh trước mắt lại khiến y cảm thấy xúc động.
Không lâu sau, Riny vừa khóc vừa thϊếp đi.