“Anh không phải thích Thẩm Viêm sao? Tôi và anh ấy là anh em ruột, cùng khuôn mặt. Anh cứ coi tôi là thế thân của anh ấy, tôi không ngại đâu.”
Một đề nghị đầy mùi máu chó được đưa ra.
Thiệu Cầm Hàn nhếch mép, giọng nói ngập tràn sự chế nhạo:
“Cậu nghĩ mình có tư cách so sánh với cậu ta sao?”
Thẩm Lương nghĩ thầm, người với người đều bình đẳng, sao anh lại phân biệt đối xử thế chứ. Anh nghiêng người, áp sát tai Thiệu Cầm Hàn, hạ thấp giọng thì thầm:
“Anh không thử thì làm sao biết được…”
Ăn không được quả táo nhỏ thì đổi sang dưa hấu lớn cũng không tệ.
Ánh mắt Thiệu Cầm Hàn tối đi, hắn cúi xuống, lặng lẽ quan sát Thẩm Lương. Gương mặt anh hiện rõ qua đôi mắt màu nhạt, trong veo như soi chiếu cả hình bóng hắn, kèm theo nụ cười gian như hồ ly.
Thẩm Lương và Thẩm Viêm tuy giống nhau, nhưng không hoàn toàn giống.
Từ ngày đầu tiên Thẩm Lương bước chân vào nhà họ Thiệu, ánh mắt anh đã đầy sự tham lam và ghen tị không thể che giấu.
Thiệu Cầm Hàn lạnh lùng quan sát, thấy rõ mọi thứ, nhưng nể mặt Thẩm Viêm nên không tiện nói gì. Thế mà hắn vẫn để bị lợi dụng.
Giờ đây, đôi mắt của Thẩm Lương lại chứa đựng điều gì đó khác biệt, vừa thêm vừa bớt, khiến người ta không tài nào nắm bắt được.
Thiệu Cầm Hàn mạnh tay bóp cằm Thẩm Lương, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói đầy khinh miệt:
“Cậu dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ đồng ý giao dịch này?”
Nhìn vẻ lạnh lùng đầy sát khí của Thiệu Cầm Hàn, Thẩm Lương không khỏi nghĩ thầm: Người đàn ông này trên giường thì mềm mại, còn dưới giường thì dữ dằn như vậy.
Anh mỉm cười, ánh mắt chứa đầy sự tự tin:
“Anh cứ đợi hai ngày nữa rồi quyết định xem có muốn làm giao dịch này không.”
Hai ngày nữa, theo đúng diễn biến trong nguyên tác, Tô Thanh Diễn sẽ lái xe đưa Thẩm Viêm về nhà và bị Thiệu Cầm Hàn bắt gặp.
Đến lúc đó, tình cảnh sẽ vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Lương không muốn thừa nhận, nhưng dòng máu thích drama trong anh đã bắt đầu sôi sục, không kiềm chế được mà háo hức mong chờ.
Người ta nói ngựa quen đường cũ, đúng là không sai chút nào.
Thẩm Lương, vốn sống dựa vào ngòi bút, đã dùng cái lưỡi ba tấc không xương của mình để giữ được mạng chó. Thiệu Cầm Hàn sau khi nghe những lời anh nói, tuy không lập tức đồng ý nhưng ít ra cũng không ra tay gϊếŧ anh. Hai ngày sau đó, Thẩm Lương bị nhốt trong phòng, không được phép ra ngoài.
Thẩm Lương lại thấy mãn nguyện, nghĩ bụng: có biệt thự để ở, có cơm canh để ăn, so với việc bị đánh đến tàn phế thì đúng là còn tốt hơn nhiều.
Còn chuyện bị cấm túc?
Xin lỗi, tôi là một tên ru rú ở nhà, từng có lần viết lách mà nửa năm không bước chân ra khỏi cửa. Bị nhốt hai ngày thực sự chẳng nhằm nhò gì.
Vừa ngồi nhấm nháp hạt dưa, Thẩm Lương vừa suy tính tình tiết hiện tại đã phát triển đến đâu. Nếu thời gian không lệch lạc, thì hôm nay chính là ngày Tô Thanh Diễn đưa Thẩm Viêm về nhà.
Trời đất phù hộ, đừng để tình tiết này bị thay đổi vì hiệu ứng cánh bướm.
Cửa sổ trong phòng hé mở, từ đây có thể nhìn xuống một vườn hoa rộng lớn sát cạnh sân biệt thự. Đôi tai thính của Thẩm Lương đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài. Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ.