Vừa dứt lời, anh liền nhận ra mình đã đi một nước cờ sai lầm. Thiệu Cầm Hàn đâu phải loại người dễ bị uy hϊếp như vậy.
Quả nhiên—
"Ai nói tôi định gϊếŧ cậu?"
Bàn tay siết chặt cổ họng anh không những không nới lỏng mà còn tăng thêm lực. Giọng nói của Thiệu Cầm Hàn nhẹ nhàng đến rợn người: "Tôi chỉ cần đánh cậu tàn phế rồi nói với Thẩm Viêm rằng cậu bị tai nạn xe. Sau đó, đưa cậu về quê. Cậu nghĩ anh ấy sẽ tin hay không?"
Tin chứ, vì trong truyện tôi viết đúng như thế!
Thẩm Lương nhận ra mình đã viết một cuốn sách tệ đến mức nào. Trước khi bị Thiệu Cầm Hàn bóp cổ đến chết, anh cố gắng nói ra một câu, giọng khàn khàn: "Dù anh có đánh chết tôi… anh tôi… anh tôi cũng sẽ không thích anh đâu…"
"Xoảng——"
Lời nói này như chạm vào nghịch lân của Thiệu Cầm Hàn. Hắn lập tức hất Thẩm Lương ngã khỏi ghế sofa. Bàn tay mất đi lực kiềm chế, không khí trong lành lập tức ùa vào phổi, Thẩm Lương hít từng ngụm lớn, cảm giác như vừa từ Quỷ Môn Quan trở về.
Nhưng anh chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị Thiệu Cầm Hàn túm lên. Giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc vang lên: "Ai nói với cậu là tôi thích Thẩm Viêm?"
"Tôi tự mình nhận ra." Thẩm Lương không sợ chết mà tiếp tục nhảy múa trên bãi mìn. "Nhưng rất tiếc, anh tôi không thích anh."
Thiệu Cầm Hàn không trả lời, chỉ siết chặt tay. Lực nén ẩn hiện dưới làn da căng cứng như một dòng nước đen sâu đầy xoáy ngầm, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Nhận thấy cảm xúc của đối phương, Thẩm Lương lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Thẩm Viêm sợ anh."
"Vì để tránh mặt anh, anh ấy đã nửa tháng không về nhà chính. Tôi không tin là anh không nhận ra."
Thiệu Cầm Hàn không để lộ cảm xúc, chỉ cười khẽ sau vài giây im lặng. Hắn vỗ nhẹ mặt Thẩm Lương: "Vậy chuyện đó thì liên quan gì đến việc tôi muốn gϊếŧ cậu?"
Mảnh vải che mắt lỏng ra, ánh nắng rực rỡ chiếu vào khiến Thẩm Lương phải nhắm nghiền mắt lại. Mất một lúc anh mới thích nghi được, mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt.
Phải công nhận, độc giả thích "ship" Thiệu Cầm Hàn không phải không có lý.
Hắn mặc một chiếc sơ mi đen, ngũ quan tinh xảo như tác phẩm điêu khắc, nhưng khí chất lại lạnh lẽo như băng giá, khiến người khác không dám đến gần. Ánh nắng ngoài cửa sổ nghiêng chiếu vào, ấm áp và dịu dàng, như một bức màn vô hình ngăn cách giữa hai người, để lại bóng tối bao trùm quanh Thiệu Cầm Hàn.
Trên chóp mũi và mái tóc của Thẩm Lương phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, anh hơi nhếch môi, nụ cười mang theo vẻ cợt nhả:
“Làm một cuộc giao dịch đi. Tôi giúp anh có được Thẩm Viêm, anh thả tôi ra. Thế nào?”
Đây là một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu anh. Thiệu Cầm Hàn khao khát có được Thẩm Viêm, vậy thì anh sẽ giúp hắn thực hiện điều đó. Khi vấn đề gốc rễ được giải quyết, mọi chuyện sẽ êm đẹp.
Mẹ nó, mình đúng là thiên tài!
Thiệu Cầm Hàn nheo mắt, ánh nhìn như lưỡi dao:
“Cậu nghĩ chuyện đó có thể bù đắp cho việc cậu bỏ thuốc tôi sao?”
Nhắc đến đêm đó, ánh mắt hắn tối sầm lại như nuốt chửng người khác.
“Chuyện đó thì có gì ghê gớm đâu.”
Thẩm Lương ngồi thẳng dậy, biểu cảm ung dung, không đứng đắn: