Thẩm Lương nhìn về phía trước, im lặng vài giây rồi hỏi: “…Ệ thống mày nói xem, nếu tôi chết trong tay Thiệu Cầm Hàn, thì được tính là gì?”
Có tính là hoàn thành nhiệm vụ không?
Hệ thống đáp tỉnh bơ: Tính là hy sinh anh dũng.
Thẩm Lương: “…Hay lắm.”
Đi chết đi cả họ nhà cậu.
Ở ngã tư phía trước, không biết từ bao giờ đã đỗ sẵn một chiếc xe đen. Từ trong xe bước ra vài người đàn ông cao lớn, ánh mắt lạnh lùng và đầy nguy hiểm. Họ nhìn chằm chằm vào Thẩm Lương rồi đi thẳng tới.
Thẩm Lương thoáng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng sau khi nhìn qua trang bị và số lượng đối phương, anh quyết định bỏ cuộc. Hai chân làm sao đọ lại bốn bánh xe cơ chứ? Dù sao sớm muộn gì cũng bị bắt, chẳng tội gì chịu thêm khổ.
Bịt miệng, che mắt, lôi lên xe — tất cả đều diễn ra vô cùng thuần thục, không thừa động tác nào.
Thẩm Lương từ đầu đến cuối rất hợp tác, không vùng vẫy chút nào. Mắt bị bịt kín, chỉ cảm nhận được bản thân đang bị kẹp giữa hai tên to con, không còn đường thoát.
Thật đúng là tả hữu lưỡng nan, trước sau đều gặp khó, còn thêm “nam trên nam dưới.”
Cổ tay bị trói chặt bằng dây thừng, Thẩm Lương vừa động đậy một chút, chưa kịp làm gì thì bên tai đã vang lên giọng quát: “Yên phận đi!”
Thẩm Lương bĩu môi: “Bốn người các anh bắt cóc một mình tôi, sợ gì mà căng thẳng thế?”
Một tên cười lạnh, nói: “Câu đó để dành mà nói với ngài Thiệu.”
Thẩm Lương im lặng, không nói gì thêm. "Được rồi, hóa ra mình vẫn rơi vào tay Thiệu Cầm Hàn."
Chiếc xe chạy suốt nửa tiếng trước khi dừng lại. Thẩm Lương bị bịt mắt, không biết đang đi đâu, chỉ cảm thấy mình bị áp giải vào một căn phòng rồi bị ép ngồi xuống ghế sofa, không thể nhúc nhích.
Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng rèm cửa khẽ lay động theo gió.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sự im lặng như bóp nghẹt thần kinh. Khi Thẩm Lương sắp không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này thì phía sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tiếng giày da nện xuống sàn gỗ, từng nhịp thong thả nhưng đầy vẻ uy nghi và nguy hiểm, ngày một gần hơn.
Thẩm Lương khựng người lại, cảm giác như có thứ gì đó không ổn. Anh bắt đầu hối hận vì sao hôm đó không kiềm chế bản thân. Nhân vật “Thẩm Lương” trong truyện đã đủ ngu ngốc rồi, còn mình thì ngu hơn gấp bội.
"Khó chịu à?"
Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên trên đầu anh, lạnh lẽo như băng giá len lỏi vào không khí, quấn lấy người nghe như rắn độc.
Là Thiệu Cầm Hàn.
Thẩm Lương không sợ hãi như trong tưởng tượng, anh chỉnh lại tư thế ngồi, đáp gọn: "Cũng tạm."
Người đàn ông nghe vậy liền cúi xuống, bàn tay thon dài lạnh buốt bất ngờ siết lấy cổ họng Thẩm Lương từ phía sau, lực đạo ngày càng tăng, hơi thở phả nhẹ bên tai: "Xem ra cậu không sợ chết."
Cổ họng bị bóp chặt, Thẩm Lương buộc phải ngửa đầu ra sau. Anh cảm nhận được luồng không khí trong phổi dần cạn kiệt, hơi thở trở nên khó khăn. Qua lớp vải che mắt, anh như cảm nhận được một ánh nhìn sắc lạnh đang ghim thẳng vào mình.
Thẩm Lương hổn hển: "Anh gϊếŧ tôi, anh tôi sẽ căm hận anh. Dù gì tôi cũng là em trai ruột của anh ấy…"