Cuộc đời của Thiệu Cầm Hàn chỉ có hai con đường: hoặc ngồi tù, hoặc hóa điên. Thẩm Lương khi viết truyện đã chọn cho hắn vế sau.
"Cứu vớt…"
Thẩm Lương lẩm bẩm, vò đầu bứt tóc. Nghe thì hay, nhưng thực tế, làm sao cứu được phản diện?
Bi kịch cả đời của Thiệu Cầm Hàn bắt nguồn từ tình yêu không được hồi đáp dành cho Thẩm Viêm.
Còn Thẩm Viêm không yêu Thiệu Cầm Hàn, bởi vì anh ta đã yêu Tô Thanh Diễn.
Vậy thì…
Loại bỏ Tô Thanh Diễn = Cứu vớt Thiệu Cầm Hàn?
Tư duy của Thẩm Lương luôn khác người. Đôi mắt anh sáng rực, như vừa tìm ra chân lý, lập tức trở nên vô cùng phấn khích, còn hăng hái khua tay múa chân. Càng nghĩ, anh càng thấy kế hoạch này khả thi, khiến người khác có cảm giác anh sắp lao ra siêu thị gần nhất mua ngay một con dao phay, rồi chạy đi xử lý Tô Thanh Diễn.
Hệ thống nhận thấy ý nghĩ của Thẩm Lương, tức khắc nén cơn đau tim, thầm nghĩ: Thẩm Lương này cũng không phải dạng vừa.
“Không được.”
Thẩm Lương sửng sốt: “Cái gì?”
Hệ thống đáp: “Thu lại suy nghĩ nguy hiểm của ký chủ ngay.”
Thẩm Lương tặc lưỡi, vẻ mặt hơi thất vọng: “Thôi được.”
Ngồi trước máy tính, anh đã nhớ lại kha khá nội dung cốt truyện, nhưng cách cứu phản diện thì vẫn chưa ra manh mối. Nghĩ mãi cũng chẳng được gì, anh quyết định đi ăn trước đã.
Thẩm Lương tắt máy, đội một chiếc mũ lưỡi trai, kéo vành xuống thấp nhất có thể. Sau đó, anh tiến đến quầy thu ngân để trả máy.
Người trông quán thấy Thẩm Lương che kín mít như tội phạm trốn lệnh truy nã, liếc nhìn anh hết lần này đến lần khác với vẻ mặt nghi ngờ, rồi miễn cưỡng trả lại tiền thừa.
Thẩm Lương nhận tiền xong thì chuồn thẳng, không dám nán lại dù chỉ một giây. Ai bảo anh đã tự tay xây dựng cho Thiệu Cầm Hàn hình tượng nhân vật có thế lực ngút trời, quyền lực che lấp cả bầu trời cơ chứ? Giờ thì hay rồi, bản thân ngủ với người ta xong thì chạy trốn, nếu bị tóm thì chắc chắn đi đời nhà ma!
Hệ thống lên tiếng: Ký chủ định cứ trốn mãi thế này à.
Thẩm Lương kéo cổ áo lên cao che khuất cả cằm, liếc trái liếc phải, đảm bảo không ai để ý mới dám băng qua đường. Anh trông chẳng khác nào một tên trộm đang lẩn lút: “Ít nhất là cho đến khi Thiệu Cầm Hàn nguôi giận, tôi đúng là định thế đấy.”
Hệ thống: Ký chủ không thể làm vậy.
Thẩm Lương cố tình chọc tức nó: “Tại sao không được?”
Hệ thống chỉ nói ngắn gọn: Nhiệm vụ thất bại thì bị xóa sổ.
Bây giờ cốt truyện mới chỉ bắt đầu, Thẩm Lương vẫn còn cơ hội cứu Thiệu Cầm Hàn. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục né tránh, đến lúc nhân vật này hoàn toàn hắc hóa thì mọi thứ sẽ không thể vãn hồi.
Thẩm Lương bước đi không ngừng, vẻ mặt như chẳng bận tâm: “Bị xóa sổ còn hơn là chết trong tay Thiệu Cầm Hàn.”
Anh tự tay viết nên phản diện này, làm sao không rõ tính cách của hắn cơ chứ.
Thiệu Cầm Hàn thích chơi trò gϊếŧ người bằng dao cùn, từng chút một cắt thịt, rút máu. Hắn không để bạn sống yên ổn, cũng không cho bạn chết thoải mái. Tô Thanh Diễn trong truyện đã bị hành hạ đến mức sống không bằng chết, huống hồ là một nhân vật pháo hôi như Thẩm Lương.
Hệ thống định nói thêm gì đó, nhưng thấy Thẩm Lương bỗng khựng lại, nó vội hỏi: Ký chủ sao thế?