Thẩm Lương ban đầu còn định cãi thêm mấy câu với hệ thống, nhưng vừa thấy tình hình thì hoảng hốt, lập tức quay người bỏ chạy. Từ mở cửa đến lao xuống lầu, anh thực hiện chỉ trong một nhịp, trông chẳng khác nào đang chạy trốn khỏi hiện trường phạm tội.
Quả cầu sáng vội vàng đuổi theo, vừa bay vừa hỏi:
"Ký chủ chạy làm gì?"
Thẩm Lương nghĩ thầm: Không chạy thì đợi chết à? Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội, tôi thề sau này không bao giờ viết mấy tình tiết máu chó ghê tởm nữa!
Cứu Thiệu Cầm Hàn? Được thôi. Nhưng trước tiên anh phải bảo toàn mạng nhỏ của mình đã!
Thẩm Lương vừa rời đi chưa bao lâu, Thiệu Cầm Hàn nằm trên giường cũng từ từ mở mắt. Đầu đau như búa bổ, hắn gắng gượng ngồi dậy, cố trấn áp cơn choáng váng. Nhưng cảnh tượng hiện lên trước mắt khiến cả người hắn lập tức cứng đờ.
Những bộ quần áo vương vãi khắp sàn, chiếc giường hỗn loạn không chút ngăn nắp, và cảm giác đau đớn âm ỉ từ nơi kín đáo... Tất cả như gào thét nhắc nhở hắn rằng, chuyện tối qua không phải là ảo giác.
Ký ức về đêm qua dần ùa về, sắc mặt Thiệu Cầm Hàn từ xanh chuyển trắng, rồi lại trắng chuyển xanh, càng lúc càng khó coi. Hắn nhớ rõ hôm qua chỉ uống một ly nước Thẩm Lương đưa mà đã mất sạch lý trí. Đôi mắt hắn tối lại, sâu thẳm như một cơn bão. Với một cú quét tay, cốc chén cùng đồ đạc trên bàn rơi xuống đất, thủy tinh vỡ tung tóe.
“Thẩm Lương—!”
Giọng hắn lạnh băng, từng chữ như lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào xương tủy, khiến người ta nghe mà ớn lạnh.
“Hắt xì—!”
Thẩm Lương ngồi trong góc khuất nhất của một quán net, không nhịn được mà hắt hơi. Anh đưa tay xoa xoa cổ, cảm giác sống lưng lạnh buốt, tự hỏi có phải mình đã bị cảm vì tối qua ngủ tạm ở đây không.
Chạy vội chạy vàng, Thẩm Lương ra ngoài mà không mang theo đủ tiền, chỉ còn cách tá túc qua đêm trong quán net. Ngồi trước màn hình máy tính, anh gõ lạch cạch từng chữ, đồng thời cố gắng nhớ lại mạch truyện Bạc Tình Sai Ái.
Hiện tại, Thiệu Cầm Hàn chắc vẫn chưa làm gì quá đáng với Thẩm Viêm, mọi chuyện vẫn còn trong giai đoạn êm đềm trước cơn bão. Nhưng trạng thái này sẽ không kéo dài lâu.
Theo diễn biến truyện, khi Thiệu Cầm Hàn phát hiện Thẩm Viêm qua lại với Tô Thanh Diễn, đó sẽ là ngòi nổ cho mọi mâu thuẫn.
Thiệu Cầm Hàn vốn sở hữu tính chiếm hữu cực đoan. Hắn coi Thẩm Viêm là tài sản riêng, không chấp nhận bất cứ ai nhúng tay vào. Về sau, để giữ Thẩm Viêm bên mình, hắn áp dụng đủ chiêu trò kinh điển trong tiểu thuyết tổng tài ngược: ép buộc, giam cầm, uy hϊếp, thậm chí bức hôn. Nhưng tất cả chỉ càng đẩy Thẩm Viêm ngày càng xa hắn hơn.
Kết truyện, Thiệu Cầm Hàn rơi vào cảnh đường cùng. Nỗi căm ghét và chán ghét của Thẩm Viêm chính là nhát dao cuối cùng, cắt đứt toàn bộ dây thần kinh đang trên bờ vực sụp đổ của hắn.
"Kỳ tình khả mẫn, kỳ tội đáng tru."
Thẩm Lương từng dùng tám chữ này để hình dung về Thiệu Cầm Hàn. Là tác giả, anh nhìn thấu tất cả. Một nhân vật phản diện điên loạn như vậy, ở trong truyện thì mê đắm được vài ngày, nhưng đặt vào đời thực, gặp là phải tránh xa mười mét.