Kéo rèm ra, anh nhìn thấy một chiếc xe hơi màu bạc xám đậu gần đài phun nước. Từ xe bước xuống hai người đàn ông.
Một người trẻ trung, trông yếu đuối, chính là nhân vật chính Thẩm Viêm. Người kia thì mặc vest chỉnh tề, vẻ ngoài ôn hòa và lịch thiệp, rõ ràng là cặp đôi định mệnh - Tô Thanh Diễn.
Hiện tại, Tô Thanh Diễn chưa hiểu rõ về Thẩm Viêm, chỉ biết cậu là một sinh viên nghèo được tập đoàn Thiệu Thị tài trợ, ngoài ra không biết gì thêm.
Tô Thanh Diễn đóng cửa xe, không đưa Thẩm Viêm vào tận trong, giữ khoảng cách vừa đủ.
"Đưa cậu đến đây thôi. Nếu tài liệu nghiên cứu của cậu còn thiếu gì, cứ tìm tôi."
Là sư huynh của Thẩm Viêm, sự bao dung và thái độ hài hước của Tô Thanh Diễn khiến cậu, một người từ nhỏ đã chịu đủ ánh mắt lạnh lùng của người đời, cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa. Trái tim cậu dường như đã bắt đầu nảy sinh những cảm xúc đầu tiên của tình yêu.
Thẩm Viêm khẽ gật đầu, lí nhí nói hai chữ: "Cảm ơn."
Tô Thanh Diễn mỉm cười vẫy tay, sau đó lái xe rời đi. Thẩm Viêm đứng đó, dõi theo cho đến khi chiếc xe khuất bóng ở cổng, rồi mới xoay người bước vào nhà.
Thẩm Lương đứng trên lầu, xem toàn bộ cảnh tượng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Ở dưới lầu, Thẩm Viêm vừa vào nhà liền đυ.ng ngay Thiệu Cầm Hàn. Cậu bất giác lùi lại một bước:
"Thiệu tiên sinh?"
Giọng nói mang theo sự căng thẳng khó nhận ra, cả cơ thể cũng vô thức cứng đờ.
Thiệu Cầm Hàn lặng lẽ đứng ở góc cầu thang, bóng dáng cao lớn bị ánh đèn phía trên kéo dài, trở nên méo mó. Hắn bỏ một tay vào túi quần, ánh mắt dừng trên người Thẩm Viêm, rõ ràng đã chứng kiến cảnh vừa rồi.
Người đàn ông này tự nhiên mang theo khí chất nguy hiểm, khiến người khác không dám lại gần.
Lúc này, Thẩm Viêm đã lờ mờ nhận ra sự quan tâm đặc biệt mà Thiệu Cầm Hàn dành cho mình, liền cố ý giữ khoảng cách, mở miệng giải thích:
"Thiệu tiên sinh, tôi chỉ về lấy ít đồ thay, lát nữa sẽ quay lại trường học."
Thiệu Cầm Hàn im lặng, không đáp lại ngay. Hắn chậm rãi bước xuống cầu thang, hỏi một câu:
"Người vừa đưa cậu là ai?"
Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, Thiệu Cầm Hàn càng tiến gần, Thẩm Viêm càng cảm thấy khó thở. Áp lực vô hình từ hắn khiến cậu không chịu nổi, phải lùi thêm một bước:
"Là bạn học."
Đối với Thẩm Viêm, thái độ của Thiệu Cầm Hàn hoàn toàn khác biệt với Thẩm Lương. Hắn nghe vậy không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Trời sắp tối rồi, mai hẵng về trường đi."
Thẩm Viêm lắc đầu.
Thiệu Cầm Hàn do dự một chút:
"Để tôi lái xe đưa cậu."
Thẩm Viêm vẫn lắc đầu.
"Bà Trương đã nấu xong bữa tối, cậu có thể—"
Lời của Thiệu Cầm Hàn còn chưa dứt, Thẩm Viêm đã nghiêng người né sang một bên, nhanh chóng bước lên lầu. Nhìn bóng dáng cậu vội vã rời đi, hắn mím môi, yết hầu khẽ chuyển động, nuốt lại nửa câu còn dang dở, bất lực đứng tại chỗ.
Thiệu Cầm Hàn đã quen sống cô độc, vì vậy hắn không biết cách nào để gần gũi với người khác. Giống như Thẩm Viêm, cậu chỉ biết sợ hắn, tránh xa hắn, như thể hắn là dịch bệnh.
Thẩm Lương đứng dựa vào khung cửa, khoanh tay xem trò vui, vừa thấy cảnh này đã lắc đầu tự lẩm bẩm: