Tận Hưởng Kì Nghỉ Giữa Mạt Thế

Chương 3-1: Thế giới bị nước bao trùm- tai nạn lao động

Thiên Thu không hề hay biết mình đang bị theo dõi. Tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào thế giới mới lạ này, thế giới tận thế mà cậu chưa từng trải nghiệm trước đây.

Đi qua khu lều trại đầy bụi bặm và con đường đất gồ ghề, Thiên Thu tiến vào một con đường quốc lộ bằng phẳng. Hai bên đường là những tòa nhà cao tầng san sát, tuy nhiên, cao nhất cũng chỉ khoảng mười hai tầng. Các tòa nhà xây dựng rất sát nhau như thể muốn tận dụng tối đa từng tấc đất. Con đường chỉ có hai làn xe nhưng không hề đông đúc, thậm chí còn rất vắng vẻ. Xe đạp thì hiếm hoi, còn ô tô thì gần như không thấy bóng dáng.

Đi thêm hai con phố nữa, trước mắt Thiên Thu là một khu biệt thự độc lập. Những ngôi nhà hai hoặc ba tầng được xây dựng dựa lưng vào núi, liên tiếp nhau tạo thành một khu dân cư. Mặc dù phong cách kiến trúc có khác nhau nhưng mỗi ngôi nhà đều toát lên vẻ xa hoa, không hề có chút dấu hiệu nào là đang trong tận thế.

Rời khỏi khu biệt thự, địa hình dần trở nên thấp hơn và Thiên Thu cuối cùng cũng nhìn thấy biển cả mênh mông trải dài đến tận chân trời. Cả bầu trời và mặt biển đều hòa quyện vào một màu xanh thẳm, tạo nên một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa lạnh lẽo, kèm theo là cảm giác bất an dường như sắp bị nuốt trọn. Những chiếc thuyền nhỏ bé neo đậu gần bờ trông như những chiếc lá khô sắp bị sóng cuốn đi.

Cái gọi là bến tàu ở đây chỉ là một khu vực cạn để thuyền cập bến và lên bờ. Không có bất kỳ thiết bị hiện đại nào, chỉ có những chiếc cầu gỗ đơn sơ nối liền bờ biển với đất liền. Người dân vẫn liên tục qua lại giữa hai nơi, tạo thành một dòng người tấp nập. Vùng đất này giống như một chiếc lá bèo trôi nổi giữa đại dương bao la, gồng mình chịu đựng sức nặng của những con kiến đang tìm kiếm sự sống.

Lục địa... lá bèo... Thiên Thu chợt lóe lên một ý tưởng. Đúng vậy, mặc dù đây là thế giới tận thế nhưng không có nghĩa là mình không thể tận hưởng cuộc sống. Thậm chí, nhờ có cuộc sống khắc nghiệt này, mình còn có thể trải nghiệm những điều mới lạ hơn. Thế giới này đất chật người đông, tất đất tất vàng, vậy tại sao không thử ra biển, khai phá một vùng đất mới? Thay vì chống lại thiên nhiên khắc nghiệt, tại sao không tận dụng nó để mở ra một kỷ nguyên mới trên biển?

Mặc dù không thể cứu rỗi thế giới, nhưng việc xây dựng một công viên giải trí trên biển thì lại hoàn toàn có thể mà. Và cách làm đương nhiên là nuôi dưỡng những sinh vật biển mới, tận dụng nguồn năng lượng linh lực dồi dào của đại dương.

Tưởng tượng về đế chế công viên giải trí của mình trong tương lai, Thiên Thu không nhịn được mà ngẩng đầu lên, ưỡn ngực và cười ngây ngô: "Nào các thần dân ngu ngốc ơi, hãy chuẩn bị sẵn sàng để chào đón vị hoàng đế vĩ đại của công viên giải trí đi!"

Cảm nhận được suy nghĩ của ký chủ, 6161 im lặng không nói. Nó bắt đầu suy đoán liệu ký chủ có bị ảnh hưởng bởi những lần xuyên không vào thế giới yêu đương não tàn không. Chắc hẳn đây không phải là tai nạn nghề nghiệp đâu ha?

"Hạ Hòa Chương, giờ mày chuẩn bị ra biển à?” Một giọng nói cắt ngang giấc mơ viển vông của Thiên Thu. Quay đầu lại, cậu thấy một nhóm bạn cùng lớp khoảng 17-18 tuổi, tất cả đều là bạn học cũ của cậu.

“Đại học không thi đậu, bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị ra biển thì có hơi muộn rồi đấy nhỉ? Anh mày đâu rồi? Sao không dẫn mày đi tập chèo thuyền luôn?” Một cậu bạn khác tiếp tục chế giễu, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ. Câu nói của cậu ta khiến cả nhóm cười ầm lên.

Cười xong, một người khác lên tiếng: “Nghe nói mày còn định đi học lại, không chừng tương lai sẽ trở thành nhà khoa học đấy. Đến lúc đó đừng quên tụi mình nhé, bạn học cũ!”

Cả nhóm lại cười lớn một lần nữa. Rõ ràng, những người bạn cũ này đều biết rõ Hạ Hòa Chương là người như thế nào. Ý tưởng về việc trở thành nhà khoa học đối với cậu mà nói chẳng khác nào chuyện hoang đường.

Thiên Thu nhìn chằm chằm vào mấy người bạn cũ một lúc lâu, khiến họ cảm thấy hơi rợn người. Khi bầu không khí trở nên căng thẳng, Thiên Thu mới lên tiếng: "Mặc dù nhìn các cậu có vẻ hơi suy dinh dưỡng lại còn xấu xí, nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể làm nhân viên vệ sinh cho tôi. Tôi nhớ rồi, sau khi trở thành nhà khoa học thì tôi sẽ quay lại thuê các ngươi."

Mấy người bạn của cậu ngẩn người ra. "Cái gì cơ? Mày nói ai suy dinh dưỡng? Ai xấu xí cơ? Hơn nữa, đầu óc mày bị vô nước à, thế mà tin là mình sẽ trở thành nhà khoa học cơ đấy?"

Trong khi những người bạn vẫn đang sốc thì Thiên Thu đã ung dung bước đi và không quên ngoái lại nói: "Đừng cảm ơn tôi, tôi vốn tốt bụng vậy mà."

Đến khi bóng dáng Thiên Thu khuất hẳn, mấy người bạn mới hoàn hồn và nhìn nhau.

"Hạ Hòa Chương chắc bị điên rồi đúng không?"

“Hạ Hòa Chương chắc không phải bị điên vì rớt đại học đâu nhỉ?”

“Nó lúc nào chẳng tự tin quá mức, có gì đâu mà ngạc nhiên.”

“Nó chắc sẽ không đi mách với anh trai đâu. Hạ Uẩn Thần có danh vọng trên biển rất cao đấy.”

“Thôi đừng nói về nó nữa. Chúng ta đi thôi, hôm nay phải đi xa hơn một chút để kiếm sống, phải nắm chặt thời gian.”

[...]

Nhóm người sau đó rời khỏi bến tàu, bắt đầu cuộc hành trình mưu sinh trên biển. Nếu không may mắn, họ sẽ phải sống cả đời trên những chiếc thuyền nhỏ bé, đối mặt với sóng gió và vật lộn với những sinh vật biển ngày càng nguy hiểm.

Về phía Thiên Thu, cậu cuối cùng cũng tìm thấy chiếc thuyền của mình. Nhưng chiếc thuyền này không giống với những chiếc thuyền mà cậu từng biết. Ở thế giới này, tất cả mọi thứ có thể nổi trên biển đều là thuyền, mà thứ có thể trôi nổi tốt nhất mà tìm được ở đây là nhựa. Cho nên ở đây, người ta dùng nhựa để làm thân thuyền và gỗ để làm phần trên, trông nó giống như một tấm bè gỗ hơn là một chiếc thuyền.

Nhìn chiếc "thuyền" ngăn nắp bằng phẳng trước mắt, Thiên Thu đảo mắt nhìn xung quanh. Cậu bi thương mà phát hiện ra chiếc "thuyền" của mình vẫn khá là sang trọng so với những chiếc khác, ít nhất là tấm gỗ ở phần trên vẫn tương đối nguyên vẹn, không vụn vặt như những thuyền khác. Hơn nữa, chiếc thuyền này còn là do anh trai cậu, Hạ Uẩn Thần, không ràng buộc tài trợ. Thậm chí, trên mũi thuyền còn có một loạt những chú vịt vàng nhỏ xinh, thể hiện rõ tình yêu thâm trầm của anh trai.

Thiên Thu thở dài, bước lên chiếc du thuyền xa hoa của mình và bắt đầu chuyến đi biển nghỉ phép đầu tiên trong thế giới tận thế này.