Mất nửa giờ lênh đênh trên biển, Thiên Thu cuối cùng cũng đến được khu vực giao nhau giữa vùng nước nông và sâu. Khi đứng ở mũi thuyền nhìn xuống, cậu thấy rõ ràng màu sắc của nước biển thay đổi rất nhanh, từ màu xanh lam dần chuyển sang màu đen thẳm ở phía xa. Cả một vùng biển rộng lớn như một cái miệng khổng lồ đang há rộng, chờ đợi nuốt chửng mọi thứ.
Là một yêu tinh có khả năng bay lượn, Thiên Thu không khỏi rùng mình. Cậu phần nào hiểu được lý do tại sao Hạ Hòa Chương lại sợ biển sâu. Biển cả sâu thẳm và bí ẩn luôn mang đến cảm giác sợ hãi, ngay cả đối với những người không sợ nước.
Bởi vì đã rời xa bến tàu, xung quanh Thiên Thu chỉ còn lại những con sóng nhấp nhô và rác thải trôi nổi trên biển. Đúng vậy, rác thải biển, thứ từng khiến con người đau đầu, giờ đây lại trở thành nguồn tài nguyên quý giá mà con người đổ xô đi tìm để sinh tồn. Những chiếc chai nhựa không phân hủy được đã trở thành vật liệu cơ bản cho cuộc sống của con người. Cảnh tượng này vừa trớ trêu lại vừa đáng buồn.
Thiên Thu theo ý tưởng trãi nghiệm cuộc sống mà quyết định làm từng bước để tận hưởng một ngày sinh tồn của người ở tận thế. Cậu căng tấm lưới ra để vớt rác trên biển, rồi lấy cần câu để câu những mảnh rác ở xa hơn.
Ở thế giới này, người ta ra biển không chỉ để đánh bắt cá mà còn để thu thập rác thải. Thậm chí, một số loại rác thải còn có giá trị hơn cả cá vì có thể đổi lấy tiền. Tuy nhiên, theo thời gian, các nguồn tài nguyên gần bờ ngày càng cạn kiệt, buộc mọi người phải đi sâu vào biển hơn để tìm kiếm.
Dần dần, mọi người quen với cuộc sống trôi nổi trên biển. Nhiều người thậm chí đã nhiều năm không lên bờ. So với việc trả tiền thuê nhà trên đất liền, họ thích cải tạo chiếc thuyền của mình hơn. Thậm chí, họ còn không dám mơ đến việc sở hữu một ngôi nhà vĩnh viễn, mà chiếc thuyền của họ có thể chìm lúc nào thì phải xem sự may mắn.
Hạ Hòa Chương kiên quyết mà muốn học lại vì hai lý do chính: một là để tránh công việc nặng nhọc và nguy hiểm trên biển, cái thứ hai là để theo đuổi nghiên cứu khoa học. Ở thế giới này, bằng cấp đại học đã là cao nhất, và sau khi vào đại học ngoại trừ những tri thức chuyên môn thì chính là nghiên cứu khoa học thực tiễn. Kết quả của các nghiên cứu khoa học này là tiêu chuẩn xem xét có tốt nghiệp hay không, mà tác phẩm khoa học khác nhau cũng sẽ nhận được phần thưởng khác nhau.
Nói cách khác, ở thế giới này, trừ khi bạn cực kỳ may mắn, nhặt được một lượng lớn vật liệu quý hiếm từ rác thải biển để mua được quyền cư trú vĩnh viễn, thì nghiên cứu khoa học là con đường nhanh nhất để tích lũy tiền tài để làm giàu. Ngoài ra, các nhà khoa học còn có được danh vọng, địa vị xã hội và danh dự cao nhất trên thế giới này.
Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, Hạ Hòa Chương luôn cho rằng mình sinh ra để làm một nhà khoa học. Cậu ghét mùi tanh của cá, ghét những căn lều tạm bợ và thậm chí ghét cả cha mẹ thô lỗ của mình. Thậm chí cậu ta còn mơ ước rằng bản thân là con của nhà hàng sớm cho rồi, có cha mẹ trí thức và anh trai tài giỏi, thế thì cuốc sống của cậu ta sẽ càng tốt hơn.
Bĩnh tĩnh ngồi trên thuyền câu cá, Thiên Thu thở dài. Gia đình họ Hạ có lẽ không bao giờ ngờ rằng đứa con trai mà họ cưng chiều hết mực lại ghét bỏ họ đến vậy. Con người tuy lớn lên thường khiến Pi không thể nhận ra rõ ràng, nhưng linh hồn bên trong lại là kình dạ kì quái, kiểu gì cũng có.
Thiên Thu cứ thế trôi nổi trên biển cho đến khi mặt trời lặn. Vì rác thải không nhiều nên phần lớn thời gian cậu dành để câu cá. Tuy nhiên, vì muốn tận hưởng kỳ nghỉ nên cậu chỉ nằm dài trên ghế dưới ô che nắng và chỉ đứng dậy khi cần thu cần câu.
Thái độ lười biếng của Hạ Hòa Chương đều bị Vinh Luật, người đang quan sát từ xa bằng ống nhòm thu hết vào tầm mắt. Vinh Luật chưa bao giờ thấy ai ra biển lại sống thoải mái như vậy. Trên thuyền của cậu ta, mọi thứ đều được thiết kế để phục vụ cho việc nghỉ ngơi và vui chơi. Việc câu cá và thu thập vật liệu chỉ làm qua loa, thậm chí trên mũi thuyền còn có một loạt những chú vịt vàng nhỏ xinh. Vinh Luật thật không hiểu Hạ Hòa Chương đang nghĩ gì.
Mặc dù đã có nghe nói qua về những hành động của cậu hàng xóm này, nhưng khi tận mắt chứng kiến, Vinh Luật vẫn cảm thấy khá bất ngờ. Trong xã hội hiện tại, ngay cả những đứa trẻ mười mấy tuổi cũng phải ra biển kiếm sống, vậy mà Hạ Hòa Chương lại vô lo vô nghĩ chơi đùa như vậy, lại có vẻ không phù hợp với nơi đây.
Vinh Luật thực sự không hiểu tại sao Phạm Thanh Chúc lại cảnh báo về việc Hạ Hòa Chương sẽ gây ra mối đe dọa lớn với anh thế nào, và tại sao anh lại phải hối hận suốt đời vì điều đó. Nhìn hoàng hôn buông xuống trên biển, người đang nằm trên chiếc ghế cuối cùng cũng đứng dậy. Cậu duỗi người đón ánh nắng cuối ngày rồi từ từ chèo thuyền trở về. Đi một được đoạn thì dừng lại mà nghỉ ngơi một chút, làm cho người biết kiên nhẫn như Vinh Luật cũng cảm thấy khó chịu khi thấy tốc độ di chuyển chậm chạp của Hạ Hòa Chương.
Nhìn thấy Hạ Hòa Chương chèo thuyền chậm rãi trở về, Vinh Luật không khỏi nghi ngờ về lời đe dọa của Phạm Thanh Chúc. Liệu Hạ Hòa Chương có đứng nhìn Tiểu Hàn chết đuối vào lúc hoàng hôn thật không? Với tốc độ này thì đến tối cậu ta mới về đến nơi. Tuy nhiên, những nghi ngờ đó nhanh chóng bị xua tan khi Hạ Hòa Chương bất ngờ tăng tốc chèo thuyền, có vẻ như cậu ta nhớ ra có việc gấp.