Là A Cũng Là O, Là Ngọt Cũng Là Mặn

Chương 4

Giờ thì hay rồi, cô đã bị bọn họ bao vây, không thể thoát được.

Dương Tinh đã từng nghe chuyện Omega bị theo dõi và tấn công, nhưng cô là Beta, lại cao ráo và chăm chỉ tập luyện.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải đối mặt với tình huống như thế này.

Linh cảm không lành, Dương Tinh đợi một kẻ tóc vàng không để ý, liền mạnh mẽ đẩy hắn, cố gắng thoát ra khỏi vòng vây.

Tên tóc vàng bị cô đẩy ngã vào tường, hét lên đau đớn.

Một cuộc ẩu đả 6 chọi 1 bắt đầu.

Dương Tinh có thể chống trả được một hai người, nhưng cuối cùng cô cũng không địch lại nổi số đông, nhanh chóng bị chúng đá ngã xuống đất.

“Để xem mày còn dám xen vào chuyện người khác không! Cả gan động đến anh Lưu của bọn tao mà cũng dám báo cảnh sát! Hôm nay phải cho mày no đòn!”

“Vợ chồng nhà người ta làm gì là sở thích riêng của người ta, mày xen vào làm cái chó gì hả?!”

Khóe miệng Dương Tinh thoáng nở một nụ cười cay đắng. Cô tự hỏi sao mình luôn tuân thủ quy tắc, không cờ bạc, không ăn chơi, cũng chẳng liên quan gì đến bọn côn đồ này mà lại có thể gây thù chuốc oán với chúng?

Hóa ra chúng đánh hội đồng cô là vì chuyện này.

Những cú đấm cú đá như mưa giáng xuống.

Dương Tinh giữ tư thế cuộn tròn, cố hết sức bảo vệ các cơ quan nội tạng quan trọng. Cô ôm lấy đầu, lo sợ rằng mình sẽ bị chúng đánh đến đần độn. Cô nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng.

“Mẹ nó, đồ lo chuyện bao đồng! Hôm nay tao phải cho đại ca tao hả giận!”

Giữa cơn cuồng phong bạo vũ, cô nghe thấy một giọng nói yếu ớt và mỏng manh lên tiếng:

“Anh ơi, chúng ta nhận tiền làm việc, cho cô ta một bài học là đủ rồi, đừng gây án mạng.”

Dường như có người đang cầu xin cho cô.

Tên cầm đầu dẫm lên cổ tay cô, Dương Tinh hét lên một tiếng đau đớn, dường như nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc dưới sức nặng.

“Đừng làm thế, đừng làm thế!” Một trong sáu tên nói, “Cô ta là bác sĩ, sau này còn cần đôi tay này để cứu người nữa.”

“Chúng ta chỉ cần hù dọa cô ta một chút là được, đừng gϊếŧ người.”

Dương Tinh cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ thoáng thấy được một bóng lưng mảnh khảnh trong chiếc áo hoodie trắng.

Cô đảo mắt, giả vờ ngất xỉu, thả lỏng người.

Dương Tinh quay về ký túc xá với cơ thể đầy thương tích.

“Cậu làm sao thế này?” Bạn cùng phòng là Trương Văn Tâm lo lắng hỏi.

“Chọc phải một vài kẻ thù, nhưng giờ không sao rồi.” Sợ làm bạn lo lắng, Dương Tinh cười gượng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù đang đau đớn.

“Cậu phải đi chụp X-quang ngay!” Bạn cùng phòng hoảng sợ nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh, lập tức kéo cô đi, “Đừng lo chuyện tiền bạc! Các thầy cô ở phòng xét nghiệm đều quen mình, nhờ họ giúp là được.”

Dương Tinh được kiểm tra toàn thân.

May mắn là không có gì nghiêm trọng, chỉ có vài vết thương ngoài da.

“Cậu cố gắng bảo vệ bản thân trước đã.” Sau khi hiểu toàn bộ câu chuyện, Văn Tâm khuyên cô.

“Tớ biết rồi.” Biết lời khuyên đó là thực tế, nhưng Dương Tinh không thích nghe những lời ủ rũ đó.

“Sao phải ép bản thân vào con đường không lối thoát chứ? Mấy tên Alpha ấy sinh ra đã có quyền lực và lợi thế vô tận.” Văn Tâm nói, “Họ cũng sẽ không bận tâm đến chúng ta, hơn nữa chuyện của AO nhà người ta, cậu làm sao biết được? Có khi chỉ là sở thích của họ thôi.”

“Đã suýt mất mạng mà cậu còn nói là sở thích?” Dương Tinh giận dữ.

“Vậy cậu có thể làm gì? Cậu chỉ là một Beta!” Văn Tâm ném miếng bông tẩm cồn dính máu sang một bên, “Cậu không hiểu sự ảnh hưởng của pheromone giữa AO! Một Omega từng được đánh dấu sẽ phản ứng với pheromone của Alpha mạnh như chất gây nghiện.”

“Chỉ là lời nói quá thôi. Nếu con người không thể kiểm soát du͙© vọиɠ, thì khác gì thú vật?” Dương Tinh lạnh lùng nói, giọng cô đã trở nên trầm lắng.

“Dù những nghiên cứu khoa học này chưa qua được đạo đức lâm sàng để công khai, nhưng cậu và tớ đều trong lĩnh vực này, đều hiểu rõ kết quả mà.” Văn Tâm nói, “Một thứ mạnh mẽ như vậy, liệu cậu có thể cưỡng lại được không?”

Bầu không khí trở nên lạnh lẽo.

“Thôi, cậu đi nghỉ đi, để tớ tự làm nốt.” Dương Tinh nói khi nhận thấy sự gượng gạo giữa hai người.

“Được thôi, cậu chăm sóc cẩn thận, đừng để dính nước.” Văn Tâm ném miếng bông thấm cồn sang một bên rồi bước ra ngoài.

Sau cuộc tranh cãi vừa rồi, Dương Tinh xoa thái dương, cảm thấy kiệt sức.

Vết thương vừa được lau bằng cồn đau nhói. Cô dọn dẹp bàn và sàn nhà, định chờ đến khi cơn đau giảm bớt mới xử lý tiếp vết thương của mình.

Cô mở túi, thấy một cuốn sổ bìa cũ, nhàu nhĩ bẩn thỉu, mới nhớ lại chuyện xảy ra trong đường hầm ngầm.

Cuốn sổ này chắc không dùng được nữa.

Dương Tinh cầm nó lên, định ném vào thùng rác.

Đột nhiên, cô nhận thấy một dòng chữ vàng hiện lên trên chỗ dính máu.

Quá đỗi tò mò, cô dùng miếng bông thấm máu của mình chà lên chỗ đó.