Dòng chữ dần hiện rõ:
“Thiên Địa Âm Dương Đại Luận”
…
“Đạo giả lý dã, thiên địa hữu hình chi đại dã……”
Dương Tinh không khỏi ngạc nhiên.
Cô nhận ra đây chính là mở đầu của một cuốn sách cổ. Trong thời đại này, khi khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ và Tây y chiếm ưu thế, Đông y đã dần suy yếu và gần như thất truyền.
Nhưng Dương Tinh từng đọc rất nhiều sách vở, từng nhìn thấy đoạn mở đầu này trên một cuộn thẻ tre bị vỡ trong một triển lãm cổ mộ. Sau đó, cô đã tìm kiếm tư liệu liên quan và tìm được một phần còn sót lại trong thư viện quốc gia.
Đúng là những câu chữ giống hệt.
Dương Tinh ngạc nhiên tột độ, lấy miếng bông thấm máu của mình lúc nãy, cẩn thận thoa lên cuốn sách.
Khi thấm hết, vừa vặn cô đã mở được chương đầu tiên.
Chương này có tên là “Trúc Cơ” (Xây Dựng Nền Tảng).
Nói thật, Dương Tinh là bác sĩ ngoại khoa, trước đây nghiên cứu những cuốn sách này chỉ để mở rộng kiến thức, phục vụ cho việc tìm hiểu sâu về bệnh lý.
Bản thân cô chưa bao giờ có những suy nghĩ viển vông về việc tu đạo thành tiên.
Nhưng một đoạn trong đó đã thu hút sự chú ý của cô.
Dựa vào hiểu biết về cổ văn và nghiên cứu tư liệu, cô có thể nắm bắt ý nghĩa của đoạn đó.
Đại khái là, lý do con người xuất hiện ba giới tính ABO là vì trong cơ thể có một dạng cân bằng âm dương nhất định.
Người có âm thịnh, dương suy sẽ phân hóa thành Omega.
Người có dương thịnh, âm suy sẽ là Alpha.
Còn người có âm dương cân bằng hơn sẽ trở thành Beta.
Pháp môn này cho phép điều chỉnh cân bằng âm dương trong cơ thể, khiến cơ thể tự động tỏa ra pheromone A hoặc O theo ý muốn của người sử dụng.
Điều này thật sự hữu ích.
Dương Tinh đọc đến đây, không khỏi kinh ngạc xen lẫn tò mò.
Hệ thống lý thuyết trong cuốn sách này hoàn toàn khác với nền tảng khoa học hiện đại mà cô được học với tư cách là một bác sĩ ngoại khoa.
Nhưng ở một tầng ý nghĩa cao hơn, nó dường như lại hợp nhất một cách hoàn hảo, lờ mờ liên quan đến những hướng nghiên cứu khoa học gần đây.
Tuy nhiên, đêm đã khuya, cô nghĩ sẽ nghiên cứu thêm vào lần sau.
Lúc đó, Dương Tinh chưa nhận thức được pháp môn này sẽ mang đến cho cô sự giúp đỡ đến mức nào trong tương lai, thậm chí gần như thay đổi cả số phận của cô.
Cô chỉ cảm thấy một cách bản năng rằng pháp môn này có liên quan đến chuyên môn của mình, nên không kìm được sự tò mò bẩm sinh của một nhà khoa học mà bị nó cuốn hút.
Dương Tinh tắt đèn, giấu cuốn sách pháp môn đó dưới đống sách khác.
Dù đang mệt mỏi và đau nhức, sự hứng khởi vì phát hiện mới đã khiến cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Gần 2 giờ sáng, bốn bề tĩnh lặng. Bạn cùng phòng là Trương Văn Tâm đã chìm vào giấc ngủ say.
Dương Tinh có dấu hiệu suy nhược thần kinh, khó chìm vào giấc ngủ, những câu chữ vừa đọc lại cứ hiện lên trong đầu.
Vốn có trí nhớ tốt, cộng thêm nhiều năm rèn luyện qua việc học y, những kiến thức mà cô quan tâm gần như thuộc lòng ngay khi xem qua.
Cô nghĩ, vì mình đã không thể ngủ được, cứ lăn qua lăn lại, làm chiếc giường kêu cọt kẹt, chưa biết chừng còn làm phiền bạn cùng phòng.
Sao không thử luyện theo cuốn Thiên Địa Âm Dương Đại Luận?
Dương Tinh lén bật đèn đầu giường, đọc kỹ đoạn mở đầu.
Khi chắc chắn không có gì sai, cô mới nằm xuống và bắt đầu luyện theo.
May mà pháp môn này có thể luyện trong tư thế nằm.
Nếu không, lỡ bạn cùng phòng thức dậy nửa đêm thấy cô ngồi thiền trên giường, tay kết ấn thì chắc chắn sẽ sợ đến thót tim, có khi sáng hôm sau phải chuyển cô đến khoa thần kinh mất.
Dương Tinh nằm nghiêng, chỉnh tư thế theo hướng dẫn của pháp môn.
Theo nhịp hô hấp, ý nghĩ trong đầu cô như những chiếc lá rơi trên dòng suối nhỏ, bị dòng nước đưa đi không ngừng.
Đầu óc vốn hỗn loạn của cô nhanh chóng bước vào trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối. Ở nơi huyền diệu này, nguyên dương trong không khí hòa vào nhịp thở của Dương Tinh, dần tụ lại ở một điểm cách dưới hai bầu ngực ba tấc, gọi là huyệt Đản Trung, hình thành một đốm sáng nhỏ.
Đốm sáng đó mờ nhạt, tựa như bong bóng xà phòng, dường như chỉ cần một chuyển động nhẹ là có thể vỡ tan.
Khi tia sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng, Dương Tinh bừng tỉnh.
Những chuyện sau đó, cô không nhớ rõ.
Chỉ nhớ rằng mình đã bắt đầu luyện theo pháp môn, rồi đầu óc nhanh chóng bước vào trạng thái không nghĩ ngợi, đến sáng dậy thì cô vẫn giữ nguyên tư thế tối qua.
Chẳng lẽ mình đã luyện suốt đêm?
Dương Tinh lắc đầu, ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ này.
Chắc là mình đã ngủ thϊếp đi sau đó.
Nhưng sáng nay khi thức dậy, cô cảm thấy mình rất khác.
Bây giờ mới chỉ là 6 giờ sáng, cô ngủ chưa đến 4 tiếng.
Nếu là mọi khi, chắc chắn cô vẫn trong trạng thái lờ đờ, đầu óc mụ mị, mắt thâm quầng, sắc mặt mệt mỏi, chỉ muốn ngã xuống ngủ thêm.