“Hơn nữa, các Omega vẫn còn phụ thuộc vào Alpha mà sống, hiếm lắm mới có người dám quyết tâm rời khỏi môi trường đó, bỏ lại những kẻ đê tiện. Rốt cuộc đến khi họ hòa giải, lại ngọt ngào như chưa từng có gì xảy ra, chúng ta lại thành người thừa.”
“Tiểu Dương, giới tính đã quyết định tất cả rồi.” Trưởng khoa nhìn vào vết sẹo trên cổ tay mình, lắc đầu cười chua chát.
…
Dương Tinh im lặng không nói gì.
Dù xã hội này bề ngoài đề cao bình đẳng giới, nhưng vì những hủ tục và sự khác biệt về sinh lý, con đường đến với bình đẳng thực sự vẫn còn rất dài.
Là một bác sĩ, nhất là bác sĩ ở Khoa Sinh Dục, Dương Tinh đã chứng kiến mặt tối của nhân tính nhiều hơn người bình thường rất nhiều.
Phần lớn bác sĩ, khi thấy nhiều cảnh đời như vậy, sẽ dần dần trở nên lạnh lùng, thờ ơ trước những chuyện đó.
Một số tốt hơn, như bác sĩ Triệu, sẽ giúp đỡ khi Omega bị hại tìm đến. Nhưng nếu bản thân Omega cam chịu, họ cũng không cố gắng can thiệp thêm.
Có lẽ vì Dương Tinh còn trẻ, chưa đi trên con đường này đủ lâu, nên trong cô vẫn còn ngọn lửa nhiệt huyết chưa nguội lạnh.
Đến khi Dương Tinh tìm được thời gian rảnh thì đã là chiều hôm sau. Cô vẫn quyết định đến đồn cảnh sát, trực tiếp báo án.
Bằng chứng thì không thiếu, những tài liệu bệnh án và hình ảnh từ ca phẫu thuật đều có đủ.
Cảnh sát cũng lịch sự, đi theo đúng quy trình và bảo sẽ điều tra vụ việc rồi hồi đáp cho cô sau.
Nhưng từ thái độ hời hợt và cách làm việc qua loa của họ, Dương Tinh có thể nhận ra:
Đó chỉ là một cách từ chối khéo léo.
Từ đầu đến cuối, họ vẫn cho rằng những chuyện này trong một gia đình AO đã kết hôn chẳng có gì to tát.
Dù Alpha có gây hại cho Omega, đó cũng là chuyện riêng tư, không phải thứ sẽ đưa ra bàn bạc.
Ngược lại, hành động của Beta như Dương Tinh lại bị coi như việc chó mèo xen vào chuyện của nhà chuột.
Khi Dương Tinh rời khỏi đồn cảnh sát, trời đã tối.
Mùa đông ở thành phố Dương không lạnh lắm, nhưng khi cơn gió rét thổi qua, mang theo những giọt mưa lất phất, cô kéo sát chiếc áo khoác màu đen quanh mình.
Không biết cơn lạnh này đến từ đâu.
Như thể vừa uống cạn một bát nước đá giữa trời đông, cảm giác lạnh lẽo ngấm vào từng ngóc ngách cơ thể, lan tới tận xương tủy.
Khi đi qua đường hầm ngầm, Dương Tinh thấy một ông lão đang bán vài quyển sổ tay.
Những quyển sổ bìa da nâu cũ kỹ, nhìn qua chẳng có gì nổi bật.
Thỉnh thoảng ở đường hầm này cũng có người bán hoa, đồ trang sức nhỏ, dán màn hình điện thoại. Lúc thường người đi lại đông đúc, người bán hàng cũng buôn bán khá tấp nập.
Nhưng hôm nay trời mưa, người đi ngang đều vội vã, và chỗ ông lão chỉ có sự lạnh lẽo, hiu quạnh.
Khi Dương Tinh đi ngang qua, thấy ông lão tóc đã bạc phơ, dáng người khom khom, chiếc áo bông cũ đã rách, để lộ cả lớp bông bên trong.
Lại là một người phải lăn lộn vì cuộc sống.
Dương Tinh không khỏi động lòng, dừng bước hỏi: “Ông ơi, quyển sổ này bao nhiêu tiền?”
Người đó ngẩng đầu, nhìn cô thoáng qua.
Đôi mắt ông lão thoáng chốc lóe lên vẻ sắc bén như lưỡi dao, lạnh lẽo chạm vào gương mặt Dương Tinh. Nhưng đến khi cô nhìn lại, đôi mắt đó đã trở lại trạng thái mờ đυ.c, vô hồn.
Có lẽ là mình nhìn nhầm.
“Hai mươi tệ một cuốn.” Ông lão nói.
“Được.” Dương Tinh lấy điện thoại ra, quét mã thanh toán 20 tệ.
Cô cúi người, định nhặt cuốn sổ nhỏ gần mình nhất thì ông lão đặt tay lên góc sổ.
“Sai rồi, là hai trăm tệ.” Ông lão nói.
Dương Tinh không khỏi sửng sốt. Sao ông lão này lại hét giá trên trời thế này?
Trong lòng cô thoáng chút không vui, nhưng không đến nỗi so đo với một người già giữa trời lạnh.
“Ông ơi, cháu không mang đủ tiền, thôi cháu không lấy nữa.” Dương Tinh cười nhẹ, đứng lên định đi.
“Ai thèm lòng thương hại của cô chứ! Tôi đâu phải ăn xin! Không mua thì cút đi!” Ông lão nhặt lấy cuốn sổ rách nát gần đó, ném về phía cô.
Dương Tinh nhanh nhẹn né sang một bên, quyển sổ sượt qua tai cô, rơi xuống đất.
Dù có chút giận, nhưng cô vẫn bước tới nhặt cuốn sổ lên, nghĩ bụng ông lão này quả là kỳ quặc.
Cô hít sâu, cố nén cơn giận lại.
Ngẫm nghĩ, có lẽ cô đã làm ông lão khó chịu khi tỏ vẻ thương hại, coi ông như kẻ ăn xin.
Nghĩ vậy, Dương Tinh không giận nữa.
“Cảm ơn ông.” Cô nhặt cuốn sổ từ vũng nước gần đó, bỏ vào túi rồi quay người bước đi.
“Mau cút đi!” Ông lão xua tay, vẻ mặt đầy bực bội.
Hôm đó, sau khi xong ca trực đêm, Dương Tinh đi vào một con hẻm hẹp không có camera an ninh, bỗng phát hiện dưới ánh đèn đường lờ mờ phía trước có ba người.
Ba người đó cởi trần, trên tay xăm hình thanh long, cổ đeo dây chuyền vàng, đang phả khói thuốc mờ mịt.
Nhìn qua đã biết là loại người không đàng hoàng.
Dương Tinh vội quay người định tránh đi, nhưng lại có ba người từ trên tường nhảy xuống.