Cuộc phẫu thuật không diễn ra suôn sẻ.
Những vết thương đó vừa nhiều vừa sâu, có cái đã gần đến khoang sinh sản.
Và bệnh nhân đó lại là một Omega có nhóm máu rh âm tính.
Điều này đồng nghĩa với việc, nếu cô ấy xảy ra tình trạng chảy máu nghiêm trọng, sẽ không có túi máu dự trữ để cấp cứu kịp thời.
Với tình trạng phức tạp như vậy, không có gì ngạc nhiên khi khiến cho bác sĩ phẫu thuật cũng phải thận trọng từng chút một, như đi trên băng mỏng.
Không lạ gì khi trưởng khoa phải gọi cô lên làm trợ lý trong ca phẫu thuật này. Khâu vá suốt chặng đường dài như vậy, bác sĩ Triệu tuổi đã cao, thể lực không còn đủ sức.
Dương Tinh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Khi cô cầm dụng cụ phẫu thuật lên lần nữa, lòng cô đã lắng đọng như mặt nước phẳng lặng.
Thời điểm Dương Tinh bước ra khỏi phòng mổ, trời bên ngoài đã ánh lên một tia sáng mờ nhạt từ đường chân trời.
Cô vào phòng rửa tay, dòng nước mát có thể rửa sạch mồ hôi và sự mệt mỏi trên gương mặt cô, nhưng không thể rửa sạch những gì cô đã chứng kiến từ sự tội lỗi bẩn thỉu đó.
Từ cơ thể non nớt như bông hoa mới nở của Omega đó, họ đã lấy ra năm viên ngọc đẫm máu và ba cây kim bạc.
Cũng đã khâu lại không biết bao nhiêu vết thương lớn nhỏ.
Dương Tinh ra khỏi phòng mổ, đi đến khu vực chờ của người nhà bệnh nhân.
Lúc này, cô không cần phải nhẫn nhịn nữa, gương mặt hoàn toàn trầm xuống.
“Người nhà của bệnh nhân giường số 9 đâu?” Cô gọi.
Không ai trả lời.
Dương Tinh lại gọi một lần nữa. Lúc này, một Alpha nam ngồi trong góc lười nhác ngẩng đầu lên.
Lưu Minh Kiệt khoác trên mình bộ đồ nam thoải mái, toàn là hàng hiệu, tôn dáng vẻ ngoài. Khuôn mặt hắn ta hồng hào, thần sắc ung dung, xem chừng là vừa ăn uống no say mới đến.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn ta nhăn mặt, đôi mắt vẫn chăm chăm vào chiếc máy chơi game trong tay.
“Anh nghĩ là có chuyện gì? Vợ anh suýt nữa mất mạng!” Dương Tinh khó khăn lắm mới kìm nén cơn giận, nhưng lại bùng lên lần nữa, giọng cô sắc lạnh như thép, “Cô ấy là một con người, chứ không phải là một con búp bê silicon để anh đem ra đùa giỡn.”
Lưu Minh Kiệt nhướn mày, không mấy để tâm: “Trước khi chơi, cô ấy cũng đã đồng ý với tôi rồi mà.”
“Vậy lần tới anh thử tiêm thuốc tê vào trực tràng của mình rồi nhét mấy món đồ đó vào xem, có được không?” Dương Tinh lạnh lùng đáp.
“Cô nói vậy là không đúng đâu.” Lưu Minh Kiệt thôi vẻ mặt đùa cợt, nhìn như thể bị xúc phạm, “Tôi là Alpha, còn cô ấy là Omega, việc phối hợp với bạn đời không phải là bổn phận của cô ấy sao?”
“Anh gọi đó là ‘chơi’? Cô ấy suýt nữa đã mất mạng đấy.” Dương Tinh nghiến răng, túm lấy cổ áo Lưu Minh Kiệt.
“Ôi, bác sĩ, cô đâu cần làm căng đến thế? Lần sau cứ chơi tiếp, chỉ cần cẩn thận là được mà.” Lưu Minh Kiệt cũng đứng dậy, một luồng pheromone Alpha nồng nặc khó chịu tỏa ra, “Tôi đâu có ép, chính cô ấy cầu xin tôi đấy chứ, còn bảo chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ.”
“Chuyện riêng của vợ chồng tôi, cô chỉ là Beta thì đừng xen vào.” Hắn ta liếc mắt khinh miệt, “Nhìn cô cũng không tệ, muốn thử không? Để tôi dạy cho vài chiêu?”
“Tôi sẽ báo cảnh sát.” Dương Tinh nhìn khuôn mặt non trẻ nhưng đầy vẻ dầu mỡ của hắn ta, không khỏi cảm thấy buồn nôn.
“Tôi khuyên cô đừng lo chuyện bao đồng.” Lưu Minh Kiệt giữ chặt cổ tay Dương Tinh.
Cô phản xạ lại, dùng bảng bệnh án cứng đập vào khuỷu tay hắn ta. Lưu Minh Kiệt kêu lên một tiếng đau đớn, buông tay ra vẻ mặt bất mãn.
“Cô chỉ là một Beta, làm đúng việc của mình đi, bớt lo chuyện thiên hạ thì sống lâu hơn đấy.” Lưu Minh Kiệt đe dọa.
“Anh…” Dương Tinh định đáp trả.
“Tiểu Dương! Lại đây!” Trưởng khoa đứng phía sau gọi cô.
“Nếu còn tái phạm, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.” Trưởng khoa nói với Alpha.
Lưu Minh Kiệt đùa cợt: “Yên tâm yên tâm, sẽ không có lần sau đâu.”
Dương Tinh ngồi trong phòng nghỉ, nhìn vào đĩa quẩy và cốc sữa đậu nành trước mặt, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô chẳng còn chút khẩu vị nào.
“Thôi, tên đó là con trai của một ông chủ nhỏ ở địa phương, là tên côn đồ đấy.” Bác sĩ Triệu an ủi cô, “Nếu báo cảnh sát, tôi sợ hắn sẽ gây phiền toái cho cô.”
“Nhưng chúng ta cứ để yên như vậy sao?” Bàn tay Dương Tinh dưới gầm bàn siết chặt lại.
“Chúng ta không thể làm gì khác, chuyện giữa AO không phải là thứ mà Beta như chúng ta có thể can thiệp vào.” Trưởng khoa lắc đầu, vẻ mặt bất lực, “Cô có báo cảnh sát, đa phần họ đều là Alpha, họ chẳng xem chuyện một Alpha đã kết hôn đối xử với Omega của mình như vậy là sai trái.”
“Chính tôi cũng thấy bọn họ không phải là người tử tế gì, nhưng chúng ta có thể làm được gì đây?” Bác sĩ Triệu cười khổ, “Chúng ta có báo cảnh sát, nhưng chỉ cần chưa gây chết người, cảnh sát không can thiệp vào chuyện riêng của AO.”