Ông Chủ Khu Du Lịch Thôn Dã

Chương 20: Gặp gia trưởng cái gì mà gặp

Trần An Tu sống hơn hai mươi năm còn chưa bị người khác khát cầu mãnh liệt như thế bao giờ, đặc biệt lần này trên người y còn là một người đàn ông hàng thật giá thật, ưu thế đã mất, toàn bộ phản kháng đều bị Chương Thời Niên dễ dàng áp chế.

“An Tu, ngoan, nhắm mắt lại.” Chương Thời Niên nhẹ nhàng nỉ non bên môi Trần An Tu, sao trên đời lại có người trừng mắt trong khi hôn chứ? Chẳng khác nào đánh nhau với kẻ thù.

Ánh mắt của Chương Thời Niên sâu lắng mà dịu dàng, Trần An Tu như bị mê hoặc, chậm rãi khép mí mắt, Chương Thời Niên đặt tay sau gáy đè y về phía mình, đầu lưỡi lôi cuốn, cường thế chiếm đoạt, ngực Trần An Tu phập phồng ngày càng kịch liệt, Chương Thời Niên di dời trận địa, dọc theo gương mặt y hôn xuống chiếc cằm hoàn mỹ, cổ, lại ngậm lấy vật nổi lên trước ngực y khẽ mυ'ŧ, thân thể Trần An Tu nảy lên, cả người mới tỉnh táo lại được một chút.

“Này, đủ rồi, Chương Thời Niên, tôi không đùa nhé, dừng ở đây thôi.” Cũng không phải đang đấu võ, thế mà ngay cả từ ‘dừng ở đây thôi’ cũng thốt ra được.

“Cậu nghĩ tôi đang đùa với cậu sao?” Ánh mắt Chương Thời Niên hiện lên vẻ nguy hiểm.

“Nếu không…. thì là gì?” Ngoài mặt thì nói như hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng đã bắt đầu khẩn trương.

“Không phải cậu cũng rất thoải mái sao? Thật không muốn thử với tôi?” Khóe mắt chân mày của Chương Thời Niên đều mang theo hương vị hấp dẫn.

“Không muốn.” Không cần phải suy nghĩ, kiên quyết cự tuyệt. Loại chuyện này còn cần phải suy nghĩ sao? Y và Chương Thời Niên mới biết nhau bao lâu, tư tưởng của y còn chưa thoáng đến mức có thể lên giường với một người đàn ông mới quen được một tháng đâu, huống hồ thể chất của y lại như vậy, y cũng không muốn lại tạo ra một đứa bé nữa, đến lúc đó đừng nói mẹ y không tha cho y, ngay cả chính y cũng muốn đập đầu tự tử cho xong.

“Cậu sợ yêu tôi đến vậy sao?”

Trần An Tu bấu cổ hắn châm biếm, “Chương Thời Niên, anh tưởng tôi ngốc à? Tôi, một thanh niên thế kỷ 21 tiền đồ rộng mở phẩm hạnh tốt đẹp, thế mà anh muốn dùng cách này dụ dỗ tôi, không có cửa đâu.” Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy a.

Chương Thời Niên nghiêng người hôn lên mũi y, rất hiếu học, hỏi, “Vậy tôi phải dùng cách nào mới dụ được cậu?”

Trần An Tu nghiêng đầu giả vờ như đang nghiêm túc suy nghĩ một chút, đề nghị, “Hay là anh đi đổi giới tính đi?”

Chương Thời Niên cắn lên xương quai xanh của y một cái xem như trừng phạt.

“Này, anh không đồng ý cũng không thể cắn người a, đây là phạm quy.”

“Nói thử cách khác đi?” Chương Thời Niên ôm chặt hông y không buông.

“Hoặc là…” Trần An Tu dùng tay so sánh chiều cao của hai người, “Anh mài bớt một đoạn xương cho thấp một chút, có lẽ tôi có thể suy xét lại, tôi ghét nói chuyện yêu đương với người cao hơn mình.”

Chương Thời Niên cắn tai y cười nói, “Vậy sao? Thật may, về phương diện này, quan điểm của chúng ta giống nhau, tôi cũng ghét nói chuyện yêu đương với người cao hơn tôi, cho nên tôi cảm thấy như bây giờ là tốt nhất.”

“Nhưng tôi không thích.” Khẳng định lập trường.

“Tôi thích là được rồi.” Trong mắt Chương Thời Niên lóe lên sự cường thế.

Trần An Tu thật sự có chút kinh hoảng, “Này, loại chuyện này không phải cần anh tình tôi nguyện sao? Bắt buộc là một việc rất hạ đẳng.”

“Tôi có bắt buộc cậu hay không, cậu cứ thử một chút rồi biết.”

Nói tới nói lui lại quay về điểm xuất phát, “Chương tiên sinh, anh đừng tưởng anh là ông chủ của tôi thì tôi không dám đánh anh nhé.” Tuy y bị thương một cánh tay, thân thủ của Chương Thời Niên cũng không tồi, nhưng nếu bị ép vào đường cùng, y cũng sẽ không mặc người chém gϊếŧ.

“Tôi không nghĩ vậy.” Nếu cậu bé này chịu ngoan ngoãn nghe lời thì không còn là Trần An Tu nữa rồi.

“Xem như anh thông minh, nếu vậy anh nhanh chóng buông tôi ra, chuyện đêm nay tôi đại nhân đại lượng không trách anh.” Trần An Tu cảm thấy mình làm thế đã là rộng lượng lắm rồi, nếu Chương Thời Niên biết suy nghĩ thì nên ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng Trần An Tu đã quên cục diện hiện tại, dù đối phương có là người biết nghe lời cũng sẽ không nghe lời trong hoàn cảnh thế này, Chương Thời Niên nâng cằm y, kịch liệt hôn xuống, tay kia thì trực tiếp vuốt ve kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhược điểm của Trần An Tu.

“Ưm…” Ánh mắt Trần An Tu hiện lên một tia hốt hoảng nhưng lại không thể ngăn mình tiếp tục sa lầy.

Nếu bàn về thân thủ, có lẽ Trần An Tu còn có cơ hội phân cao thấp với Chương Thời Niên, nhưng nếu nói về kinh nghiệm thực chiến kiểu này, thì mười Trần An Tu cũng không thể so với một Chương Thời Niên. Lúc đi học thì còn quá ngây thơ, đến khi vào bộ đội bảy năm ngay cả phụ nữ còn không có để mà chạm, xuất ngũ rồi lại vội tìm việc làm, chăm sóc Tấn Tấn, vậy mới nói kinh nghiệm giường chiếu của Trần An Tu, ngoại trừ chuyện xảy ra chín năm trước, thì chỉ biết quanh năm suốt tháng làm bạn với tay phải, dù muốn trở thành cao thủ trong chuyện này cũng không thể. Người như vậy nếu không muốn bị kỹ thuật cao siêu của Chương Thời Niên bị đánh bại là một việc quá miễn cưỡng.

Thật ra Trần An Tu cũng cảm thấy rất thoải mái, hơn hẳn tự mình làm, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến việc hầu hạ mình là một người đàn ông đứng trên mọi người thì bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể nhịn được hưng phấn, việc này không hề liên quan đến tình cảm, chỉ có thể nói đây là một thói xấu của đàn ông, không thể chịu được kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Trong phòng tắm oi bức ẩm ướt, tiếng thở dốc hòa quyện vào nhau ngày càng dày đặc, Trần An Tu thét lên một tiếng, thân thể sau khi phóng thích yếu đuối xụi lơ trên khuỷu tay mạnh mẽ của Chương Thời Niên. Hai người tựa vào nhau một lúc lâu, hơi thở dần dần ổn định lại. Trần Anh Tu rõ ràng cảm giác được thứ đang cương lên giữa hai chân Chương Thời Niên, y còn tâm tự nhấc chân cọ hai cái, nhe miệng lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu cười nói, “Tôi không phụ trách cái này đâu nha.”

“Không cần cậu phụ trách, lại đây tắm, tắm xong tôi bôi thuốc cho cậu lần nữa. Hôm nay hắn chỉ muốn lật bài với nhóc này mà thôi, cũng không hi vọng sẽ làm đến bước cuối cùng.

Màng bảo vệ trên cánh tay phải của Trần an Tu vốn đã lỏng lẻo, hai người lại có động tác mạnh như thế, tất nhiên là sớm bong ra. Chương Thời Niên cởϊ áσ tắm kéo Trần An Tu đứng dưới vòi sen.

“Không ngờ dáng người của anh cũng khá nhỉ.” Trần An Tu tìm chủ đề nói chuyển hòng khiến bản thân phân tâm, y điên rồi mới cùng ông chủ ở trong phòng tắm chơi ‘bắn súng’, tuy từng nghe người ta nói đàn ông con trai giúp nhau làm chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, nhưng trong trường hợp này, y không thể chỉ xem hành động của Chương Thời Niên đơn giản chỉ là giúp đỡ.

Dáng hai người đều thuộc loại khung xương thon dài, bình thường mặc quần áo không thấy rõ, bây giờ không có gì che đậy liền phát hiện cơ thể cũng khá rắn chắc. Tầm mắt trượt xuống đúng tầm háng Chương Thời Niên, y còn huýt sáo một điệu, “Cuộc sống vợ chồng sau này của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Đầy vẻ khẳng định.

“Cậu cảm thấy thế sao?” Chương Thời Niên rõ ràng đang ám chỉ.

“Mợ, anh đừng có đùa giỡn lưu manh nữa được không?” Có lẽ y đã thật sự xem thường độ dày mặt Chương Thời Niên rồi, hoặc người này là giả mạo, “Anh không phải bị người ngoài hành tinh chiếm cứ thân xác chứ?”

Chương Thời Niên cười không nói, Trần An Tu nắm mớ tóc ướt sũng của mình, nói, “Có lẽ là thật, bằng không sao đêm nay lại khác thường như thế?”

“Xong rồi, tôi đi lấy thuốc.” Chương Thời Niên tắm rửa qua loa cho cả hai, ném cho Trần An Tu một chiếc khăn tắm sạch còn mình thì lau người khoác áo tắm đi ra ngoài. Hắn sẽ không ép cậu bé kia, dựa vào tài nghệ của nhóc kia, nếu người ta liều chết phản kháng, không nói đến chuyện hắn có thể thắng hay không, dù hắn thắng, chỉ e là mối quan hệ của hai người sẽ chết non tại đây. Nhóc kia tuy bề ngoài nhìn có vẻ lơ đãng nhưng cũng có một mặt rất chấp nhất cường ngạnh, hắn không muốn lần này là lần cuối cùng của hai người.

Lúc Chương Thời Niên trở lại Trần An Tu đã mặc áo tắm nghiêng người ngồi trên ghế buồn chán chờ hắn, thấy hắn vào cửa, y ngáp dài một cái nói, “Anh chậm quá, tôi muốn ngủ luôn.”

“Sáng mai muốn ngủ đến mấy giờ cũng được, đợi hai người thức dậy tôi chở hai người về.” Chương Thời Niên dùng một chiếc khăn lông lau khô nước trên cánh tay phải, lại bôi thuốc, băng bó lần nữa.

“Nếu là để bồi thường thì khỏi, tôi không cần, cứ coi như lần này là giúp đỡ lẫn nhau đi, tôi không hứng thú với đàn ông lắm, phiền Chương tiên sinh sau này không nên làm những việc như thế nữa.”

Trần An Tu duỗi lưng đứng dậy, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Thật sự không có chút cơ hội nào sao?”

“Một nửa cũng không.” Ở chung hơn một tháng, quan hệ giữa y và Chương Thời Niên có thể xem là hòa hợp, y không muốn đến cuối cùng mối quan hệ này lại bị hủy hoại, nhưng điều kiện tiên quyết là Chương Thời Niên không lặp lại yêu cầu này.

“Đi đây.” Tùy ý phất tay, định kéo cửa chạy lấy người, nhưng người đứng ngoài cửa hù y hết hồn một phen, “Tấn Tấn?”

“Tấn Tấn làm sao? Không phải bé đang trong phòng ngủ…” Chương Thời Niên đi tới, còn chưa nói xong đã nhìn thấy bé con mặc đồ ngủ đang đứng ngoài cửa.

“Ba ba, con muốn đi vệ sinh.” Tấn Tấn đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay to lớn của Trần An Tu, muốn y nắm lấy.

“A, được rồi, vậy chúng ta trở về phòng đi.” Trần An Tu không dám hỏi Tấn Tấn muốn đi vệ sinh sao lại đến cửa phòng Chương Thời Niên, y không dám chắc Tấn Tấn đã nhìn thấy những gì.

Tấn Tấn bước hai bước, quay đầu lại thấy Chương Thời Niên còn đứng ở cửa, lườm hắn một cái, hệt một con thú non đang bảo vệ thức ăn, đáng tiếc chỉ là một chú hổ con chưa có răng nanh mà thôi.



Tối qua vốn y chỉ nói chơi thôi, không ngờ sáng hôm sau ăn sáng xong Chương Thời Niên thật đích thân lái xe chở họ về thôn Trần gia. Chương Thời Niên lái xe khá ổn, chi khi nào đến nơi có ngã rẽ Trần An Tu mới phải chỉ đường cho hắn.

Trái cây nổi tiếng nhất ở Đông Sơn là quả anh đào(* ) và đào, đây cũng là hai loại cây ăn quả phổ biến nhất trên núi, năm này thời tiết lạnh, đến giữa tháng tư anh đào mới bắt đầu nở rộ, hoa anh đào tạo thành từng mảng phấn hồng phấn trắng hai bên sườn núi trông như từng đám mây mù bay thẳng đến chân trời.

(*)anh đào (hay thường gọi là quả cherry), không phải quả sơ ri Việt Nam.

Mùa xuân, chạy trên con đường chìm giữa biển hoa, hít thở không khí tươi mát trong lành lại xen lẫn chút hương hoa khiến tâm tình mỗi người đều sảng khoái hẳn lên. Hiếm khi Tấn Tấn có biểu hiện như một đứa trẻ bình thường, áp người vào cửa kính hưng trí bừng bừng nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Xe lái đến trước trấn trên, hai bên ngã tư đường là những cây thủy sam(*) cao lớn, trấn này nằm về phía Tây thôn Trần gia, khoảng cách khá gần, qua một cái cầu, lại đi chừng một trăm mét là đến cửa hàng bán vật liệu xây dựng của ba Trần. Ba gian ở phía đông bán một ít vật liệu trang trí, trong sân là bê tông, sắt thép xây dựng.

(*) thủy sam: là một loại thông lớn có nguồn gốc từ Hồ Bắc – Tứ Xuyên

Trần An Tu về đúng lúc đang có một chiếc xe đến lấy sàn gác, ba Trần bảo họ tự vào nhà rót nước uống trước, còn ông chạy ra sân sau kiểm kê.

“Lá trà mới sao năm nay đấy, là trà xanh địa phương Đông Sơn, Chương tiên sinh nếm thử xem.” Trần An Tu vẫn giữ đạo đãi khách cơ bản.

Ở Đông Sơn cũng có cây trà, cây trà phương bắc không giống phương nam, nếu như ở phương nam cây trà tương đối cao, thì tất cả cây trà ở Đông Sơn đều rất thấp, chỉ bé bằng hai bàn tay, cao không quá nửa mét, ở phía nam thời gian ngắt lá trà xuân cũng tương đối sớm, mọi người đều khen trà Long Tĩnh nhưng loại trà này lại không thể trồng ở phương bắc, trước tiết thanh minh còn chẳng thấy được mầm trà chứ đừng nói chi đến việc hái lá, nếu có thể hái vào giữa tháng tư đã xem như sớm rồi. Trà xuân là đắt nhất, hương vị cũng tốt nhất.

“Hương vị thật nhẹ nhàng.” Chương Thời Niên cẩn thận thưởng thức sau đó nói.

“Đây là điểm tốt của trà xuân, hương vị thanh thanh nhẹ nhàng.” Ba Trần từ ngoài cửa tiến vào, vừa rồi ông đi vội vàng, chỉ biết Trần An Tu có dẫn người về nhưng không để ý đến dung mạo của Chương Thời Niên, lúc này thấy người ông theo bản năng nhìn lại Tấn Tấn.

“Ba, đây là ông chủ của con, Chương tiên sinh. Là người lần trước cho con mượn xe.” Trần An Tu cũng biết điều làm ba mình ngạc nhiên.

Chương Thời Niên chào hỏi ba Trần. Hắn gọi ông là “chú Trần”. Thật ra ba Trần hơn hắn mười mấy tuổi, gọi chú Trần cũng không thiệt.

Một tiếng chú Trần này khiến ba Trần cực kỳ vui vẻ, người thế hệ trước đều thích tập tục cũ, họ không thích kiểu gọi tiên sinh tiểu thư gì đó của tuổi trẻ bây giờ, nhưng họ cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần một tiếng chú thím đối với họ là đủ cấp bậc lễ nghĩa rồi, ba Trần tự động thêm Chương Thời Niên vào hàng ngũ người quen, “Tiểu Chương, thật vất vả mới đến đây được một lần, nếu không gấp thì ở lại núi thêm vài ngày đi, hoa trên núi nở cả rồi, lên đó ngắm cảnh cũng rất tốt.”

Chương Thời Niên bình thản đáp lại, hoàn toàn không phản đối cách gọi Tiểu Chương, khóe miệng Trần An Tu co giật, ba của y thân quá rồi đấy, “Ba ba, Chương tiên sinh đây là dành chút thời gian chở con với Tấn Tấn về nhà, dưới núi còn rất nhiều việc phải làm.”

Ba Trần còn tha thiết nói, “Tuổi trẻ đúng là nên lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng thỉnh thoảng cũng phải đi đây đi đó một chút rèn luyện thân thể.”

Trần An Tu nhìn Chương Thời Niên, ra hiệu cho hắn đừng đồng ý.

Hắn không hối hận hành động tối qua của mình, nhưng thái độ như gần như xa luôn giữ một khoảng cách nhất định của cậu bé kia khiến hắn thật đau đầu, Chương Thời Niên mỉm cười, rất phong độ nói, “Cám ơn chú Trần, cháu đang định dành thời gian lên núi một chuyến đây.”

Trần An Tu ngây ra một lúc, bĩu môi không lên tiếng, ba Trần vui vẻ nói, “Quyết định vậy đi, ở lại trên núi hai ngày, trong phòng Tráng Tráng có chỗ ngủ, để chú gọi điện bảo thím trưa nay làm thêm vài món, Tráng Tráng chẳng uống được bao nhiêu rượu, hai chúng ta uống vài chén.”

Rốt cuộc hai chúng ta là ai a, ba ba, Trần An Tu rất muốn hỏi như vậy. Nhưng mọi việc đã được quyết định, y nói cũng bằng không.