Buổi tối Quý Phương Bình ở lại chỗ Chương Thời Niên dùng cơm, ngoài ra còn có ba nhân viên công tác luôn đi theo hắn, trong đó có một người rất biết giao tiếp tự xưng là Vương Hải, hai người còn lại không nói nhiều lắm, cũng không tự giới thiệu nên Trần An Tu không biết cụ thể họ làm gì, bàn ăn là loại bàn dài dành cho 12 người, Quý Phương Bình đối xử với cấp dưới có vẻ không tệ, bảo mọi người cùng ngồi, Quý Phương Bình ngồi ở vị trí sát phía đông, Chương Thời Niên, Trần An Tu, và Tấn Tấn ngồi phía đối diện.
Quý Phương Bình động đũa, cười nói với Tấn Tấn, “Tấn Tấn ăn nhiều một chút, các bạn nhỏ phải ăn nhiều mới mau lớn.” Mặc dù em trai khẳng định Tấn Tấn không phải con mình, nhưng đối diện với gương mặt giống hệt em mình, muốn không cảm thấy thân thiết cũng khó.
Tấn Tấn do dự một chút, nói, “Cám ơn… bác Quý.” Tấn Tấn thấy tuổi của Quý Phương Bình gần bằng ba Trần, đầu tiên muốn gọi ông, nhưng thấy Chương Thời Niên ngồi bên trái Trần An Tu thì sửa miệng, bởi vì ba bảo nhóc gọi người này là chú.
Quý Phương Bình sang sảng cười, nói với Trần An Tu, “Con tôi còn lớn hơn cậu vài tuổi, Tấn Tấn gọi tôi là ông cũng đúng, nhưng hễ mỗi lần có mặt chú tư là vai vế của tôi lại bị hạ thấp.”
Ông chủ ngồi ngay bên cạnh, dù anh cả người ta bảo được y cũng không dám nói, “Bí thư Quý trông vẫn còn trẻ. Tấn Tấn gọi ông quả thật không thích hợp.” Trần An Tu luôn miệng gọi Quý Phương Bình là bí thư, nhưng y hoàn toàn không biết người ta là bí thư gì, dựa vào khí độ của người này dù sao cũng không thể chỉ đơn giản là bí thư chi bộ. Ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ có chỗ nào không đúng.
Mấy ngày nay Chương Thời Niên đã hoàn toàn quen thuộc với việc chăm sóc cho người tàn tật. Nhưng không ngờ thói quen này hôm nay gặp phải đối thủ, hắn vừa gắp một đũa rau đến gần bát của Trần An Tu liền cảm nhận được có một ánh mắt vẫn luôn theo dõi hắn, hắn nghiêng đầu thấy Tấn Tấn bĩu môi gắp một đũa thức ăn còn lớn hơn nữa cố gắng duỗi người đặt vào chén Trần An Tu.
Tấn Tấn chủ động gắp rau cho y? Hôm này là ngày gì vậy? Từ trước đến giờ Trần An Tu chưa từng được đối xử như thế, cảm giác được cưng quá mức, biểu tỉnh kinh ngạc cứ thế bị phơi bày.
Tuy y đã nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm bình thường trở lại nhưng vẫn bị đứa nhỏ mẫn cảm chộp được, Tấn Tấn cam chịu liên tục gắp thức ăn vào bát cho Trần An Tu, “Ba ba, ăn.” Thật là, có gì lạ đâu chứ.
Trần An Tu thấy con gắp rất khó khăn, vội vàng kéo chiếc bát đang đặt gần Chương Thời Niên về phía Tấn Tấn, đồng thời nhỏ giọng nói, “Thế này đủ rồi, Tấn Tấn ăn đi.”
Trong mắt người ngoài, hai cha con có vẻ rất thân thiết, hoàn toàn không chừa chỗ cho người khác chen vào, Chương Thời Niên lạnh nhạt thu lại đũa thức ăn đã đưa đến nửa đường.
Quý Phương Bình thú vị nhìn cảnh tượng trước mắt, em trai mình cùng Tấn Tấn cứ như hai cha con đang âm thầm giành giật nhau, nếu đây là sự thật thì tốt rồi, gia đình cũng có thể yên tâm, trong bốn anh em bọn họ, có ba người đã thành gia lập nghiệp, chỉ có em út vẫn còn lẻ loi, bên cạnh không ai chăm sóc. Đáng tiếc Tấn Tấn không phải. Nếu chỉ dựa vào dung mạo giống nhau, không có nguyên nhân rõ ràng, mà đã đưa hai người đi làm giám định quả thật là hơi sơ sài. Em út mấy năm nay ở nước ngoài là chủ yếu, khả năng có con trong nước quả thật không lớn.
Sau bữa cơm, Quý Phương Bình không nấn ná thêm nữa, nghe Vương Hải nói có việc cần phải dàn xếp với nhân viên công tác, tối nay họ còn có một hội nghị nhỏ.
Thường ngày sau khi ăn cơm hai người sẽ ra bờ biển tản bộ, nhưng hôm nay chỉ có mình Chương Thời Niên đi, Trần An Tu lên lầu giúp Tấn Tấn làm bài tập, đến 11h Chương Thời Niên ra khỏi thư phòng thì hai cha con kia đã sớm ngủ. Hôm sau trên núi sương mù dày đặc, xe bus không làm việc, xe nhà cũng không thể chạy xuống núi, vì thế Tấn Tấn lại ở đây thêm một ngày.
“Chương tiên sinh, giờ tôi ở đây cũng không thể giúp gì anh, mai là cuối tuần, tôi tính về nhà hai ngày, tiện đường đưa Tấn Tấn về luôn.”
Chương Thời Niên tắt máy tính, thản nhiên đáp lại: “Ừ, tôi biết rồi.”
Trần An Tu nán lại một lúc, thấy hắn không nói gì nữa liền hiểu vậy tức là đã đồng ý, y cũng không định trò chuyện gì thêm, cứ thế mà lui ra.
Thời gian chơi game cố định của Tấn Tấn là tối thứ sáu, thường thì một tuần chơi một lần, Trần An Tu cũng không hạn chế con, đến 10 giờ mới gọi nhóc lên giường ngủ, Tấn Tấn vừa lên giường không bao lâu đã chìm vào mộng đẹp, nhưng Trần An Tu lại không sao ngủ được, cả người cứ ngứa ngáy không thôi, lúc này y mới nhớ ra mình đã 4,5 ngày không tắm, đã vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân rồi, sau khi bị thương tắm rửa rất phiền toái, lần nào cũng phải nhờ đến Chương Thời Niên, tay phải phải được bọc trong màng bảo vệ (**), mấy ngày nay hết Quý Phương Bình xuất hiện lại đến Tấn Tấn, y cũng vì thế mà quên bẵng chuyện tắm rửa.
(**) màng bảo vệ: loại màng thường được sử dụng trong việc bảo quản thực phẩm, nhưng cũng có thể sử dụng cho y học.
Vốn nghĩ nhịn một chút sẽ qua nhưng không thể nào thoải mái ngủ được, Trần An Tu đành xuống bếp tìm một cuộn màng bảo vệ quấn lung tung lên cánh tay rồi cứ thế mà vào phòng tắm, mới đầu xem như thuận lọi, nhưng đến lúc y vất vả thoa được dầu gội lên đầu, không biết có vấn đề gì mà nước đột ngột nóng lên. Y không đề phòng bị phỏng gào lên một tiếng, nhớ đến Tấn Tấn còn đang ngủ, y chỉ còn cách quấn khăn tắm chạy sang phòng Chương Thời Niên.
Chương Thời Niên vừa tắm xong đang bước ra khỏi phòng tắm, dây áo tắm cũng chưa buộc, chợt nghe bịch một tiếng, cửa phòng bị mở ra, hắn còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang diễn ra thì đã có người lướt qua hắn xông vào phòng tắm, “Chương tiên sinh, tôi mượn phòng tắm một chút, dầu gội vào mắt.”
Trong lúc khẩn cấp thế này ai còn quan tâm liệu cửa phòng tắm đã đóng hay chưa, vì thế Chương Thời Niên được tận mắt chứng kiến một màn vô cùng thú vị thế này, nhóc kia thoải mái kéo khăn tắm, không hề cố kỵ mà tắm trước mặt hắn. Hắn không khỏi hoài nghi chẳng lẽ trước đây mình ám chỉ không rõ sao, hay là nhóc kia suy nghĩ quá đơn giản?
Gội đầu xong, mắt cũng dễ chịu hơn rất nhiều, Trần An Tu mới chú ý đến có người đang đứng tựa vào cửa phòng tắm, phải nói là rất quang minh chính đại, bị y phát hiện rồi mà vẫn không hề có ý tránh đi, nhưng đây vẫn chưa phải trọng điểm, trọng điểm là ánh mắt kia, y không xa lạ gì với ánh mắt ấy, ánh mắt hàm chứa du͙© vọиɠ và mong muốn chiếm đoạt mà y đã từng thấy lúc nhờ Chương Thời Niên gãi lưng cho mình, nhưng lần này còn có thêm vẻ cường thế không cho phép cự tuyệt, hóa ra lần trước không phải mình y nhìn lầm, Chương Thời Niên thật sự có một loại ham muốn nào đó đối với y.
Trần An Tu nhíu mày từng bước lui về phía sau, sau lưng là giá treo khăn tắm, nói đùa, “Này này, Chương tiên sinh, tôi tuấn tú thật đấy, nhưng chắc ngài cũng không thể tham quan vào lúc này chứ? Tôi từ chối làm vật triển lãm.”
Chương Thời Niên nhếch khóe miệng, “Tôi tưởng cậu không để ý.”
Trần An Tu làm biểu cảm ngạc nhiên như muốn nói “Sao có thể”, “Đôi khi da mặt tôi đúng là hơi dày, nhưng đại đa số thời điểm vẫn là da mặt mỏng, bị anh nhìn như thế…” y làm điệu làm bộ cho Chương Thời Niên xem, “sẽ thẹn thùng đó.”
“Tôi không nhìn ra.” Chương Thời Niên tiến vào, đóng cửa phòng tắm.
Bước qua cửa, phòng tắm vốn có diện tích khá lớn đột nhiên trở nên nhỏ hẹp, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Chương Thời Niên từng bước tới gần, Trần An Tu từng bước lui về phía sau đến lúc chạm phải giá treo khăn tắm không còn đường để lui, y đứng lại cười nói, “Chương tiên sinh, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.” Trong lúc đó, y nhanh tay kéo lấy một cái khăn tắm, nhưng còn chưa kịp quấn lên đã bị Chương Thời Niên tóm lấy ném qua một bên.
“Này, Chương tiên sinh, lần này vui đùa quá trớn rồi đấy, tôi thật sự tức giận.” Lần này có vẻ rất nghiêm nghị, nhưng đáng tiếc không đúng chỗ, đã vậy hiện giờ toàn thân cao thấp y không có lấy một mảnh vải che thân, nhìn từ trên xuống dưới từ trái qua phải không có lấy nửa điểm uy hϊếp.
“Cậu không muốn thử với tôi sao?” Chương Thời Niên đặt hai tay hai bên gáy Trần An Tu ép y vào góc tường, hơi hơi cúi đầu hỏi. Hắn vừa phát hiện, đối với người như Trần An Tu, nếu không nói rõ ràng y vĩnh viễn sẽ không đặt trong lòng. Nếu thời gian cho phép, hắn sẵn sàng chậm rãi chờ đợi y, nhưng hắn thật sự không có nhiều thời gian.
“Thử cái gì?” Trần An Tu đã đoán ra nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.
“Thử ở cùng với tôi.”
“Chúng ta bây giờ trừ lúc ngủ ra không phải vẫn luôn ở cùng nhau sao?” Trần An Tu pha trò mong lừa dối cho qua chuyện.
“Vậy nếu tôi nói tôi muốn ngay cả lúc ngủ cũng phải ngủ cùng nhau thì sao?” Ám chỉ quá rõ ràng.
Đáng giận, nếu cánh tay phải không bị thương thì tốt rồi, “Tôi nghĩ với thân phận và vẻ bề ngoài của Chương tiên sinh chắc là không thiếu tình nhân.”
“Cậu ghen hả?”
Trần An Tu kiềm nén không ném cho hắn một cái liếc mắt, kiên nhẫn giảng giải, “Sau này anh không nên nói giỡn như vầy nữa, tôi sắp lạnh chết rồi đây.”
Chương Thời Niên kề sát tai y khiến y run rẩy cả người, “Cậu thật đúng là…” vô cùng thú vị.
Trần An Tu dùng tay trái vỗ vỗ lưng hắn an ủi, “Tôi biết tôi rất dễ khiến người khác yêu mến, nhưng người yêu mến tôi nhất định sẽ thương tâm, bởi vì tôi chỉ thích phụ nữ mà thôi, sau này chúng ta hãy cứ duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới đi, tôi sẽ làm một trợ lý tận chức tận trách, chuyện đêm nay tôi coi như chưa từng xảy ra, nửa tháng sau chúng ta cứ thế mà tạm biệt trong êm đẹp, ừ thì… anh đừng quên giao tiền lương cho tôi, đàn ông cầu hoan không được thẹn quá hóa giận là chuyện kém phong độ đấy.”
Đã thế này rồi mà nhóc kia còn băn khoăn vấn đề tiền lương, Chương Thời Niên trêu ghẹo y, “Tôi rất sẵn sàng trả lương cho cậu, cậu chỉ cần cho tôi một con số là được.”
Trần An Tu híp mắt đầy nguy hiểm, sau đó nói, “Chẳng lẽ đây là chuyện mà mọi người vẫn hay nói… quy tắc ngầm tại nơi làm việc sao?” Từ trước đến nay chỉ nghe nói mấy cô gái trẻ đẹp bị thủ trưởng béo ú lợi dụng, bây giờ ngay cả nam nhân cũng trở thành nạn nhân sao?
“Nếu thế thì sao?”
Trần An Tu không chút hứng thú nói, “Ngại quá, tôi vẫn phải từ chối. Tôi cũng thích tiền đấy, nhưng chưa thích đến mức phải bán mình.”
Chương Thời Niên nghe y nói thế, trong lòng có chút khác thường, có một số việc hắn cần phải cân nhắc suy nghĩ thêm, nhưng hiển nhiên giờ không phải là lúc, hắn chỉ biết ngay tại giờ phút này hắn rất có hứng thú với cậu bé không biết tự giác đang đối diện mình.
“Không phải cậu đang không có bạn gái sao?” Chương Thời Niên tiến thêm một bước dụ dỗ, ngón tay trườn xuống dọc theo tấm lưng trần.
“Như vậy cũng không có nghĩa là tôi muốn bạn trai.”
“Không thử sao biết, biết đâu cậu còn thích đàn ông hơn phụ nữ thì sao?” Da tay cậu bé này tốt thật, bóng loáng lại co dãn, tuy có cảm giác mềm dẻo của bé trai nhưng lại không quá mức mềm dính.
“Không cần thử cũng biết.” Giáo huấn 9 năm trước đã đủ lắm rồi, “Này… Chương Thời Niên, anh đang để tay ở đâu đó?”
“Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên tôi.”
Bây giờ làm gì còn đầu óc nghĩ đến việc này, nếu có thể tát một cái chết hắn, Trần An Tu chắc chắn sẽ không lưu tình.
“An Tu…” Chương Thời Niên kề vào tai y, giọng nói mang theo ý cười.
“Làm gì…” Trần An Tu nổi giận đùng đùng muốn quay đầu trừng hắn, “Ô…” bị chặn một cách vô cùng chuẩn xác.
Chương Thời Niên âm hiểm đã sớm đè lại tay trái lành lặn của y, Trần An Tu nhấc chân đá hắn, nhưng lại vô tình tạo điều kiện cho người ta chen vào giữa hai chân mình.