Ông Chủ Khu Du Lịch Thôn Dã

Chương 21: Nhận khoán đất đồi

Ba Trần là kiểu người ai cũng trò chuyện được, kể cả gặp người nhặt phế liệu cũng có thể uống chén trà trò chuyện nửa tiếng đồng hồ, chẳng mấy khi gặp được người nghe có thái độ tốt như Chương Thời Niên, ba Trần càng được cổ vũ, càng nhiệt tình hăng hái hơn, nói càng nhiều hơn. Trong lúc Trần An Tu lấy cho người ta hai thùng đánh véc ni, ba Trần đã kể từ cánh rừng trên núi đến việc lấy nước suối trong núi pha trà.

“Trà xanh Đông Sơn này chính là dùng nước suối ở ngọn núi của chúng tôi pha ra đấy, mùi vị thuần nhất.”

“Đúng là không tồi, ban đầu chỉ cảm thấy nhàn nhạt, không thơm như lá trà khác, sau khi nếm một lúc rồi lại có mùi hương thơm ngát rất riêng.”

Trần An Tu và Trần Thiên Vũ căn bản chính là kiểu người uống nước trà như uống nước sôi nên không có nửa tiếng nói chung với ba Trần về phương diện nếm trà, lần này Chương Thời Niên tới, cuối cùng ba Trần cũng tìm được tri kỷ, cho nên rất hào phóng nói, “Đây là trà xuân sớm nhất của hôm nay, chú có hai hộp, lúc nào cháu về, chú tặng cháu một hộp, dưới chân núi có tiền cũng khó mà mua được hàng gốc. Chú phải tới nhà chuyên sấy trà mới mua được đấy.”

Chương Thời Niên lại nói gì đó, Trần An Tu không nghe kỹ, dù sao trông ba Trần rất vui, chắc hắn cũng nói mấy lời gì hay ho thôi. Tuổi tác, thân phận, bối cảnh của hai người này hoàn toàn không liên quan mà mới gặp nhau lần đầu đã có thể trò chuyện vui như thế, Trần An Tu thật muốn bật ngón cái lên với Chương Thời Niên, khen một tiếng: giỏi ghê.

“Ba ba, trong cửa hàng cũng không có ai, con sang nhà ông Giang một chuyến.” Quán cơm của ông ba Giang cũng ở trên trấn, cách đây không xa, y cũng mấy ngày không tới đấy rồi.

“Vậy con đi đi, đừng ở đó lâu quá, mẹ con đang xào thêm rau, lát nữa sẽ đưa cơm tới đấy.” Ba Trần dặn một tiếng.

Tấn Tấn vốn đang xem TV ở bên cạnh, lúc này cũng đứng lên.

“Tấn Tấn, con muốn đi cùng sao?” Trần An Tu hỏi.

Tấn Tấn gật đầu.

“Nếu Tấn Tấn muốn đi, nhớ phải mang theo khẩu trang, quán cơm nhà chú ba Giang có mảnh rừng đào đấy, ba thấy mấy hôm nay hoa cũng nở rồi, cẩn thận chút vẫn hơn.” Bởi vì vấn đề dị ứng phế quản ngày trước của Tấn Tấn nên nơi nào Tấn Tấn thường đi, mọi người đều chuẩn bị khẩu trang. Trần An Tu lấy ra một chiếc hình Snoopy từ trong ngăn kéo bên phải đeo cho bé.

Hình như Chương Thời Niên muốn nói gì đó, Trần An Tu không để ý, dắt Tấn Tấn đi ra ngoài luôn.

“Ba ba, quán ông ba ở phía Nam.” Tấn Tấn thấy ba bé ra cửa rồi liền đi về phía Bắc, rốt cục không nhịn được phải mở miệng nhắc nhở. Ba bé chắc là không hồ đồ tới mức ấy đi?

“À, ba biết, chúng ta qua sạp bên kia mua chút hoa quả cho ông ba trước.”

Sạp hoa quả ở trong một cái lều nhỏ dựng bên đường, các loại hoa quả bên trong bày từng sạp từng sạp một, đằng sau sạp là một người đàn ông trung niên thấp bé, đang cân táo trên cân điện tử cho khách.

“Anh hai Tôn.” Trần An Tu cười tủm tỉm bắt chuyện.

Người bày sạp tên Tôn Khánh, là người của thôn Tôn gia ở gần đây, hắn chỉ cao có một mét hai. Bắt đầu từ khi Trần An Tu hiểu chuyện, hắn đã bán hàng trên thị trấn rồi, đông bán đậu rang, những lúc khác thì bán hoa quả, cả đời hắn chưa từng kết hôn, trước đây giúp đỡ nhập hàng đều là anh trai nhà hắn, giờ anh trai hắn lớn tuổi, người hay tới dường như là cháu trai hắn. Rốt cuộc Tần Khánh bao nhiêu tuổi thì Trần An Tu cũng không rõ lắm, dù sao ba Trần cũng gọi anh hai Tôn, lúc nào nghiêm túc thì Trần An Tu liền gọi chú hai Tôn, lúc nào có ý đùa thì gọi anh hai Tôn.

“Biết ngay thằng nhóc thối cậu đã về, muốn mua gì, tự chọn đi.” Tôn Khánh rút mấy chiếc túi ni lon đỏ ra đưa cho y, đều là người buôn bán trên một con đường, ba đứa trẻ nhà họ Trần, hắn đều quen cả, đã quen thằng nhóc ẩu tả Trần An Tu thỉnh thoảng có ý xấu rồi, cũng không để ý lắm.

Trên sạp đều là những thức hoa quả thường ngày, rẻ thì có táo, lê, chuối và kiwi, đắt hơn thì có dâu tây, xoài, thanh long và nho, trong hộp thủy tinh bên cạnh thì đặt từng miếng dứa màu vàng ươm đã bổ sẵn.

“Chú hai Tôn, dứa này bán thế nào đấy?”

“Một đồng một miếng.”

“Tấn Tấn, ăn dứa không con?”

Tấn Tấn vén khẩu trang ra nói, “Ăn hai miếng.”

Trần An Tu ngẫm nghĩ rồi nói, “Vậy cứ mua hẳn một quả đi, mua về cho ông bà nội nếm thử nữa.”

Tôn Khánh nói, “Dứa hai hôm nay đều rất ngọt, để chú bổ quả mới cho, An Tu, cháu từ từ chọn. Lê cũng ngon lắm, hôm nay vừa chuyển tới, xoài chỉ còn lại chỗ này thôi, không ngon lắm đâu, nếu cháu lấy, chú sẽ để rẻ thôi.”

Trần An Tu mua hoa quả xong, lúc đi ngang qua một tiệm tạp hóa, bước chân hơi chần chừ, đúng lúc một người thanh niên ngậm thuốc mang hai thùng rượu ra, cười nói, “Anh rể, tới cửa rồi, sao không vào ngồi?”

“Hiểu Lỗi, con đang nói chuyện với ai đấy?” Trong phòng, tiếng một người phụ nữ trung niên vang lên.

“Anh Trần với Tấn Tấn ở ngoài này ạ.” Người đang nói này tên Ngụy Hiểu Lỗi, là em họ của Lâm Mai Tử. Sau khi ba ba của Lâm Mai Tử qua đời, cô liền sống với người cô này, cô của cô gả cho một nhà họ Ngụy ở Trần gia thôn 2.

Bác Lâm Thục Phương của Lâm Mai Tử xoa tay đi từ trong nhà ra, cười nói, “Hiểu Lỗi đã lớn như vậy rồi, vẫn y như khi còn bé, nói năng không nghiêm túc gì hết, Tấn Tấn à, vào nhà ngồi đi cháu.”

Ngụy Hiểu Lỗi là bạn học của Thiên Tình và Thiên Vũ, từ nhỏ bởi y thân với Lâm Mai Tử nên cứ gọi bậy y là anh rể, trước đây lúc còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, còn vì những chuyện này từng đánh Ngụy Hiểu Lỗi một trận, Ngụy Hiểu Lỗi cũng là người khỏe mạnh, đánh cũng đánh rồi nhưng vẫn cứ gọi như thế, nhà ở gần nhau, Trần An Tu cũng không thể ngày ngày đánh hắn được, sau rồi cũng mặc kệ hắn, nhưng giờ quan hệ của Mai Tử và Tưởng Hiên đã xác định, Ngụy Hiểu Lỗi vẫn gọi như thế, không biết có phải cố ý không, Trần An Tu không chấp với hắn, “Hiểu Lỗi, rượu này cậu định mang đi đâu?”

Ngụy Hiểu Lỗi thấy vẻ mặt Trần An Tu thản nhiên, cũng không đáp lời hắn, không gây sự nữa, thuận theo y nói, “Quán cơm ông ba Giang gọi, em đưa qua.”

“Đợi lát anh cũng qua, cậu chờ anh một lát, anh xách giúp một thùng.”

“Không cần, không cần, chỉ có chút đồ thế này em còn không xách được chắc.” Lúc hắn đi qua bên cạnh Trần An Tu thì lặng lẽ nói, “Hôm nay chị em ở nhà đấy.”

Trần An Tu cười đẩy hắn, nói, “Được được được, anh biết rồi, em mau đi đi, anh đi vào mua chút đồ.”

“Thím, có khẩu trang không?”

Lâm Thục Phương dẫn họ vào, nói, “Có, có, mua cho Tấn Tấn sao? Bên này toàn loại dành cho trẻ con này.”

Trần An Tu dừng một chút, nói, “Không phải Tấn Tấn, có loại của người lớn không ạ.”

Tấn Tấn cau mày.

Lâm Thục Phương cười nói, “Loại của người lớn cũng có, ở bên cạnh, có loại 5 đồng, có loại 8 đồng, loại tốt nhất đây, 30 đồng, rất thông thoáng, An Tu lấy loại nào hở cháu?”

An Tu chỉ loại 30, nói, “Thím, cho cháu một cái loại 30 đi.”

“Được, lấy loại đen hay xám kẻ ô vuông, hai loại này bán chạy nhất đấy.”

Dường như Trần An Tu nghĩ đến điều gì đó, trong mắt hiện lên ý xấu, “Thím, lấy cho cháu cái có hình có con gấu kia kìa.”

Lâm Thục Phương kinh ngạc nói, “Cái này?” Tuy nói thứ như khẩu trang cũng không phân biệt nam nữ quá rõ ràng, nhưng tạo hình dễ thương như thế, bình thường chỉ có con gái mới đeo, “An Tu, có phải cháu dẫn bạn gái về không?”

Phía sau tiệm tạp hóa là sân nhà họ Ngụy sống, lúc này cửa sau mở ra, Trần An Tu thấy Lâm Mai Tử đang cầm một nhúm rau hẹ đi ra từ trong nhà, xem chừng chuẩn bị mang ra vòi nước trong sân rửa sạch.

“Còn đang tìm ạ, lúc nào dẫn về, nhất định sẽ cho thím coi.”

“Vậy là tốt nhất, thím và mẹ cháu đều mong tới ngày đó, tìm bạn gái sớm một chút, nói không chừng hôn lễ này còn có thể làm cùng với bọn Mai Tử và Tưởng Hiên, ba đứa các con từ nhỏ tình cảm đã tốt rồi, nếu có thể kết hôn cùng nơi thì vui lắm đấy.”

Trần An Tu giấu cánh tay ẩn ẩn đau trong tay áo, y cười gật đầu, nói “Vâng, vâng, họ chọn ngày nào rồi?”

Lâm Thục Phương vừa trả tiền lẻ vừa đáp, “Vẫn chưa chọn được, mẹ Tưởng Hiên bảo phải xem ngày đã, nói là muốn tìm một cao nhân hợp bát tự, rồi hẵng chọn một ngày lành sau.”

“Vậy cũng tốt.” Trần An Tu cũng chỉ có thể nói vậy.

“Đúng vậy, mẹ Tưởng Hiên thích Mai Tử lắm, đấy, đêm qua còn gọi điện tới bảo Mai Tử đêm nay qua ăn đó. Mẹ chồng thích, Tưởng Hiên lại là người thấu hiểu, biết lạnh biết nóng, Mai Tử tìm được một mối tốt như vậy, cả đời an an ổn ổn thím cũng yên tâm, đổi thành người khác thím là người đầu tiên không chịu…”

“Ba ba, con đói bụng rồi, chúng ta về ăn cơm đi.” Có vẻ Lâm Thục Phương còn chưa muốn dừng, Tấn Tấn đang ăn dứa đột nhiên nói.

“Coi thím vừa nói đã không ngừng được, hai đứa còn chưa ăn cơm đi, Tấn Tấn, buổi trưa cô Mai Tử muốn làm bánh rau hẹ đấy, Tấn Tấn ở lại ăn với bà nhé.”

Tấn Tấn nháy mắt mấy cái, lễ phép đáp, “Cảm ơn bà, nhưng cháu không thích ăn bánh rau hẹ.”

Lâm Thục Phương trông có chút xấu hổ, Trần An Tu vội nói, “Tấn Tấn kén ăn thím ạ, từ nhỏ đã không ăn rau hẹ, thím làm việc đi, cháu đi trước đây.”

Lúc Trần An Tu sắp ra đến cửa, Lâm Mai Tử nhìn thấy y, đuổi tới, hỏi, “Vết thương trên cánh tay cậu đã tốt chưa?”

“Khỏi lâu rồi, cậu xem giờ tớ không phải đeo dây cố định nữa.” Trần An Tu sợ người nhà lo lắng, lúc về bảo Chương Thời Niên giúp cởi dải băng quấn ra, giờ nếu không phải làm việc gì dùng sức thì người bên ngoài cũng không nhìn ra là bị thương.

“Mai Tử, cháu đã rửa rau hẹ chưa? Còn đang chờ dùng đấy.” Lâm Thục Phương từ trong phòng gọi cô.

“Cô, cháu xong ngay đây.” Lâm Mai Tử đáp lại.

“Thím gọi cậu đấy, mau vào đi.”

“Hôm nào đi ăn bữa cơm nhé.”

Trần An Tu dắt tay Tấn Tấn, đáp, “Hôm ấy tớ cũng nói vậy với Tưởng Hiên, hôm nào ba người chúng ta đi tụ tập.”

“An Tu, tớ…”

“Chú Chương.” Tấn Tấn bất đắc dĩ gọi người đang đến gần một tiếng.

“Chương tiên sinh?” Không phải Tưởng Hiên nói người này là ông chủ của An Tu sao? Sao lại ở đây.

Chương Thời Niên lễ phép đáp lại, “Cô Lâm.”

“Sao anh lại tới đây?”

“Thấy cậu và Tấn Tấn đi lâu như vậy, tôi đi xem thế nào.” Chương Thời Niên đón lấy túi hoa quả trong tay y, động tác tự nhiên tựa như làm một chuyện cực kỳ hiển nhiên.

“Vậy Mai Tử, chúng tớ đi trước đây.”



Rõ ràng Tấn Tấn không muốn ở chung với Chương Thời Niên, bé thể hiện rất rõ ràng, tự xách dứa bước nhanh về phía trước.

Chương Thời Niên che miệng ho khan hai tiếng, Trần An Tu thầm nói, đáng đời, ai bảo anh đồng ý ở lại, rõ ràng có vấn đề về đường hô hấp, còn dám ở lại trên núi vào mùa hoa nở.

“Đúng rồi, cho anh dùng cái này.” Trần An Tu cười tủm tỉm lấy khẩu trang đã mua sẵn ra từ trong túi tiền, xé lớp ni lon bọc bên ngoài cho hắn xem.

Hôm nay là lần đầu nhóc kia mỉm cười, nhưng rõ ràng nụ cười ấy không có ý tốt. Lúc Chương Thời Niên nhìn thấy rõ hình con gấu trên khẩu trang, hắn nghĩ hắn đã hiểu rồi, rõ ràng nhóc kia vẫn đang tức chuyện tối qua.

“Cảm ơn.” Chương Thời Niên sờ túi tiền của mình, bình thản ung dung nhận lấy nó.

Không có bất kỳ phản ứng xấu nào? Loại cảm giác bị gϊếŧ trong nháy mắt này sao mà làm người tức ức thế, Trần An Tu cố gắng tìm lợi thế cho mình, “Thực ra anh có làm sao đi nữa, cũng không liên quan gì tới tôi, quan trọng là anh còn chưa trả lương cho tôi.”

“Ừ, tôi hiểu.”

Lại bị phản lại, Trần An Tu nhìn lên trời, giờ khắc này y bỗng hiểu được cảm giác của Lưu Việt.

Buổi trưa, mẹ Trần bị gọi đi giúp đám cưới, Trần An Tu về nhà xách cơm nước tới, mẹ Trần đúng là hào phóng, làm hẳn một bàn hải sản, cá kho, trai xào sả ớt, tôm he sốt cay, còn nấu canh hàu.

“Hôm qua cậu cả con vừa tới, những thứ này đều là do cậu ấy mang tới, các con có lộc ăn đấy, qua thật đúng lúc.” Ba Trần bảo.

Cơm nước xong rảnh rỗi, Chương Thời Niên định đi ra ngoài dạo, Trần An Tu thấy hắn cầm khẩu trang trong tay nên cũng không lên tiếng, Tấn Tấn về phòng ngủ trưa, trong tiệm chỉ còn lại hai cha con họ, ba Trần một lần nữa nhắc tới chuyện thầu núi, “Tráng Tráng, cha đã khuyên mẹ con mấy hôm rồi, nhưng bà ấy nhất quyết không đồng ý.”

“Ba ba, việc này ba đã nghĩ ổn thỏa chưa?”

“Đã nghĩ mấy năm rồi, cha có mảnh đất lớn như thế, trên núi còn có nước, còn chỗ nào không được nữa đâu? Hơn nữa phí nhận thầu cũng không đắt, con đừng thấy hiện tại không ai cần, qua hai năm nữa thôi, nói không chừng nơi tốt như vậy có muốn cướp cũng không cướp được.”

“Vậy đi, ba ba, ba xem như vậy được không, mẹ không cho ba thầu, vậy để con nhận thầu, khoản tiền trợ cấp khi con đi lính, mẹ đều để cho con, tiền cũng đủ dùng rồi.”

Ba Trần nói, “Không được, không được, con nhận thầu và cha nhận thầu có gì khác nhau đâu, mẹ con sẽ giận đấy.”

“Ba, nếu chuyện đã quyết như vậy, mẹ có giận cũng vô ích, ba con ta dỗ mẹ, qua mấy hôm mẹ sẽ nguôi thôi.”

Ba Trần bưng chén trà dạo một vòng trong tiệm, suy nghĩ một chút rồi nói, “Cách này kể cũng được, mẹ con thương con, nhất định sẽ không giận lâu, nếu đổi lại là cha, mẹ con chắc đã đòi ly hôn rồi.”

“Ba ba, vậy cứ định như thế đi, ngày mai ba cản mẹ, con sẽ đi ủy ban thôn ký hợp đồng.”

Tảng đá lớn trong lòng đã tiêu tan, ba Trần vui sướиɠ, “Được, được, Tráng Tráng, ba ba cũng không để con tiêu tiền vô ích đâu, tiền mua nhà kết hôn cho con, ba đã lo liệu xong xuôi rồi, đến lúc đó ba lại cho con thêm chiếc xe ngon.”

“Việc đó sau này hẵng nói ba à.”

Cứ như vậy, cha con hai người lén quyết định nhận thầu đồi núi sau lưng mẹ Trần.