Tủ Quần Áo Thông Đến Thời Cổ Đại, Tôi Trở Thành Quân Sư Giúp Nam Phản Diện Lên Ngôi Vua

Chương 20: Súng phiên bản cổ đại

Bạch Vi không hề nóng vội, mỉm cười nhìn ông Trần.

Vì cô biết, ông sẽ đồng ý.

Quả nhiên, ông Trần đã đồng ý.

Ông còn cẩn thận viết ra chi tiết cách chế tạo mìn.

Thuốc nổ, đường trắng, cộng thêm vật chứa có thể chế tạo mìn tự tạo.

Hơn nữa, ông còn nói, phương pháp này là do một nhà ái quốc họ Vương nổi tiếng thời kỳ kháng chiến phát minh ra, lúc đó ông đã dạy dân quân và du kích chế tạo mìn tự tạo, đánh cho quân Nhật khϊếp sợ bỏ chạy!

Ba vạn bộ binh đánh thắng mười vạn man binh, thời cổ đại là chuyện không thể nào.

Nhưng chỉ cần thêm vũ khí hiện đại là có thể làm được!



Đêm khuya.

Một chiếc xe tải của đội khảo cổ lặng lẽ lái vào làng, chở năm trăm cân thuốc nổ đưa đến trang trại của Bạch Vi.

Giáo sư Diệp dặn đi dặn lại.

“Chuyện này không được nói với ai khác! Còn số thuốc nổ này, tôi chỉ có thể cho cô một lần, không có lần sau.”

Ở thời hiện đại, chế tạo mìn với quy mô lớn sẽ bị công an sờ gáy, nhưng thời cổ đại lại không bị hạn chế.

Ông Trần đã làm mười quả mìn.

Ông còn vẽ lại cách chế tạo mìn, cũng như tỉ lệ thuốc súng lên trên giấy rồi giao cho cô.

Bạch Vi chuyển tờ giấy đi, lại chuyển thêm vài cân thuốc nổ và dụng cụ sang cho Tiêu Mặc Đình, dặn dò anh tìm thợ thủ công chế tạo theo bản vẽ.

Cô nói với anh, đây là vũ khí tốt nhất để đối phó với kỵ binh.

Cô không dám gửi quá nhiều thuốc nổ.

Một là thuốc nổ quá quý giá, chỉ có thể dùng lần này.

Hai là cô cũng sợ thợ thủ công thời cổ đại sơ sẩy một chút, sẽ cho nổ tung cả doanh trại của Tiêu Mặc Đình.

Ngoài ra, cô còn gửi thêm mười bộ quần áo chống bom sang đó, để cho thợ thủ công mặc vào.

Chế tạo mìn rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút, thợ thủ công có thể sẽ bị nổ chết.

Chuyển xong vật tư, Bạch Vi rời khỏi trang trại.

Cô đến một trường bắn bên ngoài trời.

Ông chủ đang ngồi xổm trên mặt đất, cặm cụi mày mò cung tên mà không ngẩng đầu lên.

Bạch Vi hỏi, “Ông chủ, ông có cung Thanh không? Tôi muốn mua một lô!”

Đây là địa điểm cô tìm được trên mạng, thấy ở đây có bán cung Thanh.

Theo tài liệu ghi chép, cung Thanh là do quân Thanh cải tiến, là đỉnh cao của cung tên Hoa Hạ, được mệnh danh là “Vua cung tên”, nó tương đương với máy phóng lao ngắn.

Nó có uy lực mạnh mẽ, không hề thua kém súng hỏa mai, có thể bắn xuyên qua áo giáp mây của người Man!

Nghe là người đến mua đồ, ông chủ quay đầu lại.

“Có chứ, ở đây tôi có cung Thanh.”

“Có thể cho tôi xem thử không?”

“Được chứ!”

Ông chủ lấy một cây cung Thanh xuống khỏi tường, lấy mũi tên ra.

Cây cung Thanh khổng lồ, dài tổng cộng một mét sáu, mũi tên cũng dài hơn một mét, to hơn cả ngón tay cô, cực kỳ sắc bén.

Bạch Vi vừa nhìn, trong lòng lập tức kinh ngạc.

Hèn chi trên mạng nói cung Thanh giống như phiên bản “súng trường chống tăng” thời cổ đại, là một loại vũ khí xuyên giáp lợi hại!

Cung tên của Đại Lương đều được làm bằng cành cây, uy lực không bằng một phần mười của nó, đứng trước mặt nó chẳng khác gì đồ bỏ đi.

“Vèo”

Ông chủ bắn ra một mũi tên, mũi tên dễ dàng xuyên thủng bia ngắm!

Bạch Vi nhìn mà vô cùng phấn khích, lập tức lấy điện thoại ra.

“Tôi muốn mua một vạn cây cung Thanh! Mũi tên cũng cần.”

Ông chủ còn có một cửa hàng trang bị trong thành phố, nói trong kho chỉ có hai nghìn cây cung, nếu mua hết thì sẽ được giá sỉ, một nghìn tám trăm tệ một cây. Nhưng mũi tên là mũi tên thép tungsten là loại thép đặc chế, giá một mũi tên là ba trăm tệ.

Ba trăm tệ một mũi tên!

Bạch Vi nghe mà không nhịn được tặc lưỡi, quả nhiên đánh trận chính là đốt tiền.

“Ông chủ, mũi tên này có thể bắn xuyên áo giáp mây không?”

“Ngay cả thép tấm cũng có thể bắn xuyên! Nhưng nếu cô dùng để xuyên giáp, chỉ có thể dùng một lần thôi, vì thép Tungsten là thép giòn, đầu mũi tên dễ gãy.”

Bạch Vi gật đầu, quả không hổ danh là súng trường chống tăng phiên bản cổ đại, thật bá đạo!

Nhược điểm cũng rất rõ ràng, vật dụng dùng một lần, lại còn rất tốn kém!

Quả nhiên đánh trận chính là đốt tiền, ai ít tiền hơn, thì người đó thua một bậc!

Nhưng không sao!

Cô hoàn toàn không thiếu tiền, đốt được!

Nếu tiền tiêu hết thì lại bảo Tiêu Mặc Đình chuyển thêm vài món đồ cổ sang rồi đem bán là được!

Bạch Vi bàn xong việc làm ăn với cửa hàng trang bị, đang định rời đi, lại nhìn thấy trên tường trường bắn treo một thanh đao dài.

“Đây là mã đao cải tiến.” Ông chủ giới thiệu, “Lưỡi đao dài một mét tám, thân đao là loại đao sắc bén nhất thời cổ đại - Mạc đao, nó là vật sưu tầm của tôi, không bán…”

“Tôi trả gấp mười lần giá.”

Ông chủ: Tôi rút lại lời vừa nói.

Mười phút sau, Bạch Vi mang theo đồ mua được trở về trang trại.

Vì sợ dân làng bàn tán, cô đi vòng qua cổng làng, lẻn vào từ cửa sau hẻo lánh của trang trại.

Bạch Vi chuyển đao chém ngựa sang.

Lúc này, gạo, mì sợi, thịt gà vịt cá… các loại vật tư hậu cần chuẩn bị cho chiến tranh mà cô đặt cũng đã được giao đến, nhưng Bạch Vi đã tiêu hao một ít năng lượng, cần phải tạm thời nghỉ ngơi.

Xem ra việc vận chuyển đồ vật quả thực có sự cách ly không gian.

Nhưng cô sẽ dốc hết sức lực để Tiêu Mặc Đình thắng trận này!

Bạch Vi lại chuyển bộ đồ Phi Ngư phục sang, viết một dòng chữ trên tấm ván gỗ của tủ quần áo.

“Chiến bào và mã đao, đều là tặng cho anh.”

“Trấn Bắc Vương, mau mặc thử xem, xem có vừa người không——∩▽∩”



“Trấn Bắc Vương, mau mặc thử xem, xem có vừa người không——∩▽∩”

Tiêu Mặc Đình đã thay xong bộ Phi Ngư phục, mái tóc đen dài được búi gọn, tay cầm mã đao, trông rất linh hoạt tuấn tú.

Bộ chiến bào này quá tinh xảo, y chưa từng mặc bộ y phục nào đẹp như vậy.

Tiêu Mặc Đình cảm giác hơi không quen, gương mặt anh tuấn chợt ửng đỏ, chóp tai còn hơi nóng lên.

Ykhông biết mình mặc vào sẽ như thế nào.

Mấy thuộc hạ đang vây quanh cung Thanh và mũi tên không ngừng trầm trồ khen ngợi, miệng thiếu điều chảy nước miếng.

“Chậc chậc, cây thần cung này thật oai phong lẫm liệt!”

“Thần nữ đại nhân nói, mũi tên này được chế tạo đặc biệt, có thể bắn xuyên áo giáp mây của kỵ binh Man tộc!”

“Thật sao? Quả không hổ danh là binh khí do thần tạo ra, thật quá lợi hại!”

Mấy người vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Mặc Đình tay cầm mã đao đi tới, tất cả đều đồng loạt há hốc mồm.

Trấn Bắc Vương hai mươi hai tuổi chỉ thay chiến bào mới mà giống như biến thành người khác vậy, thật là thiếu niên anh tuấn, tuấn mỹ phi phàm!

Dưới đất đặt một thùng giấy, trên đó viết mấy chữ đỏ to “Địa lôi, vật nguy hiểm, tuyệt đối không được chạm vào”, bên trong đựng đầy mười cái bình gốm nặng trịch, bọn họ không dám động vào.

Tiêu Đại Bảo chạy tới, nhìn thấy thùng giấy, hai mắt lập tức sáng lên, nuốt nước miếng kêu lên.

“Hì hì hì, Thần nữ đại nhân lại gửi đồ hộp đến rồi…”

Chưa đợi những người khác kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy một quả địa lôi, há miệng cắn.

Mấy người ngẩng đầu nhìn, sợ tới mức chạy ra ngoài.