Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Mặc Đình vội vàng giữ chặt cổ tay hắn, “Cẩn thận, thứ này nổ chết người đấy.”
Răng của Tiêu Đại Bảo suýt chút nữa đã chạm vào kíp nổ của quả mìn.
Một tên lính hớt hải chạy đến.
“Điện… Điện hạ… Trong thành xảy ra bạo loạn, bá tánh biết kho lương trống rỗng, kéo đến trước phủ Thái thú gây rối.”
“Dương tướng quân dẫn binh trấn áp đã gϊếŧ vài tên cầm đầu, còn bắt giữ hơn hai trăm thường dân, nói muốn xử trảm toàn bộ!”
Sắc mặt Tiêu Mặc Đình sa sầm.
Đại quân địch sắp kéo đến, trong thành lại xảy ra bạo loạn, đúng là đại sự không hay!
“Tần Trảm, dẫn một ngàn binh mã theo ta vào thành!”
“Rõ!”
Y đi được hai bước, lại quay đầu, “Mang theo quả địa lôi.”
Để lại không khéo lại bị ai đó gặm mất.
Không lâu sau, Tiêu Mặc Đình đến trước phủ Thái thú thành Tuyên.
Dọc đường đi, ven đường la liệt vô số người chết và bị thương, máu chảy lênh láng.
Thành Tuyên ngày xưa phồn hoa, giờ đây như một bãi chiến trường, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng cầu cứu, cùng tiếng khóc than của bá tánh vang lên khắp nơi.
Trước cửa phủ Thái thú, Dương Uy đang dẫn theo một đám đông binh mã bao vây một nhóm bá tánh quần áo rách rưới.
Bá tánh chen chúc nhau, phẫn nộ gào thét.
“Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?”
“Tên Thái thú chó chết đã vét sạch kho lương dự trữ trong thành, không chịu phát lương thực cho chúng tôi!”
“Muốn bắt, thì phải bắt tên Thái thú chó chết đó.”
Tuy phẫn nộ nhưng bá tánh không có vũ khí, nhanh chóng bị quan binh dồn vào góc tường, họ liền run rẩy sợ hãi.
“Dám xông vào quan phủ, xem ra các ngươi thật sự muốn tạo phản!”
Dương Uy vung đao, một nhát chém bay đầu một thanh niên cầm đầu.
Phụt!
Máu tươi phun trào!
Bá tánh kinh hoàng tột độ.
Một người nữ nhân tóc bạc trắng, hoảng loạn ôm chặt nữ nhi nhỏ gầy yếu xanh xao.
Tiểu cô nương sợ hãi khóc không ngừng, “Mương, con đói, con muốn ăn cháo.”
Dương Uy nhặt thẻ tre lên, hung hăng ném xuống đất, “Kéo loạn đảng ra pháp trường, bất kể già trẻ, toàn bộ xử trảm!”
Vừa dứt lời, hàng trăm bá tánh lập tức khóc lớn.
“Quan lớn, tha mạng! Chúng ta nghe nói triều đình muốn rút quân, mọi người sợ hãi mới đến tìm Thái thú hỏi cho ra lẽ.”
“Kho lương trong thành cũng trống rỗng, nếu quân Man đánh tới, chúng ta đều sẽ chết đói mất.”
“Trời rét như cắt, quan phủ không phát lương, trong thành đã có không ít người chết đói.”
Tiếng khóc than của bá tánh đâm thủng trời xanh.
Quan binh cầm đao kiếm, xông về phía họ.
“Khoan đã!” Tiêu Mặc Đình mặt sa sầm, sải bước tiến lên, “Dương tướng quân, bá tánh chỉ muốn ăn cơm, cần gì phải xử trảm toàn bộ?”
Dương Uy quay đầu lại, “Thời loạn lạc phải dùng hình phạt nghiêm khắc.”
Tiêu Mặc Đình bước đến trước mặt Dương Uy, dùng thân mình che chắn cho những bá tánh đang run rẩy phía sau.
“Họ chỉ là thường dân, Dương tướng quân, hãy thả bá tánh ra!”
Dương Uy không nhúc nhích, vẻ mặt kiêu ngạo. “Tứ điện hạ muốn ra lệnh cho mạt tướng? Mạt tướng phục vụ dưới trướng Nhị điện hạ, theo quân quy, ta chỉ nghe lệnh của Nhị điện hạ!”
Bá tánh lập tức kêu khóc.
“Tứ điện hạ, cứu mạng! Chúng ta chỉ là quá đói nên muốn Thái thú phát lương thực.”
“Tuyết rơi không ngừng, phụ mẫu và cả thê tử ta đều đã chết rét, trong nhà còn ba đứa con nhỏ không có cơm ăn, ta chỉ muốn cho con được ăn no.”
“Xin Tứ điện hạ cứu chúng ta, gia gia ta nằm liệt giường, trong nhà chỉ còn mình ta, nếu ta bị chém đầu, gia gia ta sẽ không sống nổi.”
Tiêu Mặc Đình nắm chặt chuôi đao, nhìn chằm chằm Dương Uy, từng chữ từng chữ nói.
“Dương Uy, nơi này là Bắc cương, mọi việc đều do bổn điện hạ quyết định.”
“Thả người!”
Dương Uy hừ lạnh.
“Tứ điện hạ, ngài đây là muốn ỷ thế hϊếp người?”
Tiêu Mặc Đình cười lạnh.
“Bổn điện hạ là hoàng thân quốc thích, ngươi là thần tử! Cần gì phải ý thế hϊếp người?”
“Ngươi chưa đủ tư cách dương oai trước mặt bổn điện hạ!”
Bình thường y không câu nệ tiểu tiết.
Nhưng lúc này, y đứng hiên ngang, cả người tỏa ra khí thế bá vương mạnh mẽ, cao quý kiêu ngạo đến cực điểm!
Khí thế của Dương Uy trong nháy mắt bị áp đảo.
Hắn nghiến răng.
“Tứ điện hạ, mạt tướng nghe nói ngài là Chiến thần Bắc cươn, ta rất muốn được chiêm ngưỡng phong thái của Chiến thần Bắc cương.”
“Nếu ngài có thể đánh bại mạt tướng, mạt tướng sẽ bằng lòng thả đám loạn dân này.”
Tiêu Đại Bảo phẫn nộ quát, “Dương Uy, ngươi thật to gan, ngươi dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ điện hạ!”
Tần Trảm cau mày.
“Đừng xem thường Dương Uy, hắn là mãnh tướng mạnh nhất dưới trướng Nhị điện hạ, sức mạnh cũng không phải dạng vừa.”
“Đao trong tay hắn được rèn từ huyền thép Tây Vực, giá trị vạn kim, chém thiết như chém bùn.”
“Tứ điện hạ bị thích khách ám sát, vết thương cũ chưa lành, chưa hồi phục hoàn toàn nội thương.”
Ánh mắt Tiêu Mặc Đình lạnh như băng.
Y chinh chiến ở biên cương, nắm trong tay hàng vạn binh mã, nhưng ở triều đình không có quyền thế, lại càng không có tài lực nên Dương Uy mới dám khinh thường y như vậy.
Y sải bước ra khoảng đất trống phía trước, vung mã đao!
“Đến chiến!”
Dương Uy tiến lên, “Trấn Bắc Vương quả nhiên là thiếu niên anh hùng! Hôm nay ta nói rõ, trên chiến trường đao kiếm vô tình, nếu có thương vong thì đều tự chịu lấy.”
Hắn mặc giáp trụ toàn thân, tay cầm một thanh đao hình vòng cung dày và nặng.
Lưỡi đao nặng nề cọ xát với mặt đất, phát ra âm thanh “xoẹt xoẹt” chói tai, nghe mà sởn gai ốc.
Tiêu Mặc Đình vung mã đao.
“Vυ't!”
Mã đao mang theo tiếng gió, một giáng bổ xuống!
Dương Uy hét lớn một tiếng, vung thanh đao hình vòng cung nặng nề quét ngang qua.
Choang!
Một tiếng kim loại va chạm giòn tan!
Đầu đao hình vòng cung vậy mà gãy làm đôi!
Dương Uy sững sờ, nhìn nửa thanh đao gãy trong tay, lại nhìn mã đao trong tay Tiêu Mặc Đình, không còn dám tin vào mắt mình.
Bảo đao mà hắn luôn tự hào, vậy mà như củ cải, bị Tiêu Mặc Đình một đao chém đứt?
Sao có thể như vậy?
Tần Trảm vừa rồi còn lo lắng, giờ đây lại trợn tròn mắt.
“…Đao Thần nữ đại nhân tặng cho điện hạ, ngay cả bảo đao cũng có thể chém đứt, thật lợi hại!”
“Chúng ta dùng đao này chém quân Man, chẳng phải như chém đậu hũ sao?!”
Bá tánh xung quanh cũng vô cùng phấn khích.
Không biết ai hô lớn một tiếng.
“Chiến thần… Tứ điện hạ là Chiến thần Bắc cương chân chính!”
Ngay sau đó, bá tánh xung quanh bùng nổ tiếng hoan hô như sóng triều, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
“Chúng ta được sống rồi, điện hạ thắng rồi!”
“Chiến thần Bắc cương, phù hộ vạn dân!”
Dương Uy kinh hãi: “Tứ, Tứ điện hạ… dùng rốt cuộc là đao gì, sao lại sắc bén như vậy?”
Tiêu Mặc Đình thu mã đao nằm ngang, đứng hiên ngang tại chỗ.
Trên chuôi đao khắc một hàng chữ cái tiếng Anh.
——“made in china”
Hai tên trinh sát cưỡi ngựa, từ ngoài cổng thành phi nước đại đến.
“Báo cáo khẩn! Mười vạn đại quân Man tộc hành quân cấp tốc, dự kiến giờ Ngọ ngày mai sẽ đánh đến thành Tuyên!”
Trong nháy mắt, bá tánh liền hoảng loạn.
“Cái gì, quân Man đánh tới rồi?”
“Sắp công thành rồi, mọi người mau chạy đi.”
Tiêu Mặc Đình sắc mặt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn trời.
Tuyết đã ngừng rơi.
Quân Man di hành quân suốt đêm, muốn giành lấy tiên cơ công thành!
Một trận ác chiến cuối cùng cũng sắp sửa bùng nổ!