Giữa trời gió tuyết.
Tiêu Mặc Đình nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Mỗi lần y bị ức hϊếp, bị đối xử bất công... chỉ có nữ tử chưa từng gặp mặt này, vô điều kiện kiên định đứng về phía y, ủng hộ y, tin tưởng y.
Ba vạn tàn binh thật sự có thể đánh thắng mười vạn man binh được trang bị tinh nhuệ sao?
Y không biết.
Nhưng y kiên định tin tưởng Thần Nữ!
Tiêu Mặc Đình run rẩy cầm lấy viên phấn trắng, trịnh trọng viết xuống mấy chữ.
"Thần Nữ đại nhân, Tiêu Mặc Đình thay mặt ba vạn binh sĩ, cùng toàn thể bá tánh thành Tuyên, cảm tạ người!"
...
Bạch Vi đã trở về làng Thanh Sơn.
Cảnh tượng vừa chứng kiến đã gây nên sự xúc động mạnh mẽ trong lòng cô.
Cô muốn giúp Tiêu Mặc Đình chiến thắng!
Tuy nhiên, cô biết đây là một trận chiến chưa từng có tiền lệ.
Ba vạn bộ binh đánh thắng mười vạn binh, trong đó đối phương còn có một vạn kỵ binh mặc giáp mây tinh nhuệ, việc này gần như là không thể.
Cô không phải thần thánh, cũng không biết phép thuật.
Cô chỉ có thể vận dụng kiến thức và khoa học kỹ thuật hiện đại để giúp họ chiến đấu!
Bạch Vi không dám trì hoãn, lập tức mở Baidu trên mạng.
"Những trận chiến lấy ít địch nhiều trong lịch sử."
Ngay lập tức cô tìm được không ít tư liệu.
Bạch Vi chọn ra mười mấy trận chiến do các danh tướng chỉ huy, in chi tiết quá trình rồi gửi cho Tiêu Mặc Đình.
"Anh xem những tư liệu này xem có dùng được không."
...
Trong quân trướng.
Một ngọn đèn dầu leo lét vẫn được thắp sáng.
Tiêu Mặc Đình vẻ mặt kinh ngạc cầm mấy tờ giấy!
Những trận chiến trên giấy cùng cách bố trí binh lực, không gì không tinh diệu!
Mỗi một trận đánh lớn đều lưu danh sử sách!
Thì ra thế giới của Thần Nữ có vô số danh tướng với sức mạnh chiến đấu phi thường như vậy!
Lưu Bị, Nhạc Phi, Vệ Thanh...
Lòng kính phục của y đối với Bạch Vi lại càng trở nên sâu sắc hơn!
Tiêu Mặc Đình lập tức ngồi vào án thư, chuyên tâm đọc suốt đêm chiến thuật của các danh tướng thời cổ đại!
Y gần như thức trắng đêm để ghi nhớ những trận chiến trên giấy.
Trong lòng y đã có đối sách.
"Thần Nữ đại nhân, có thể giúp Mặc Đình chuẩn bị một số vật phẩm không?"
Tiêu Mặc Đình viết xuống mấy chữ này, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên y chủ động xin Bạch Vi đồ vật, mà túi y lại túi rỗng, không thể báo đáp được bao nhiêu cho nàng.
Cũng không biết Thần Nữ có phật ý hay không.
Nhưng ngay sau đó, y đã thấy câu trả lời của Bạch Vi.
"Được, anh cần thứ gì, cứ liệt kê danh sách gửi cho tôi."
"Tôi sẽ chuẩn bị tất cả rồi gửi cho anh."
Tiêu Mặc Đình đứng trước tủ quần áo, siết chặt nắm tay, trong lòng tràn đầy cảm động và áy náy.
...
"Trận Mã Lăng?"
Bạch Vi cầm danh sách, ngạc nhiên lên tiếng.
Phía trước thành Tuyên có một thung lũng.
Muốn công đánh thành Tuyên bắt buộc phải đi qua thung lũng đó.
Tiêu Mặc Đình cũng định giống như Tôn Tẫn, đánh phục kích bất ngờ sao?
"Trận Mã Lăng" là trận chiến nổi tiếng của Tôn Tẫn.
Trận đó xảy ra vào thời Chiến Quốc, đại quân nước Ngụy tấn công nước Hàn, khi đại quân áp sát, Tôn Tẫn lợi dụng tâm lý nóng vội muốn thắng của Bàng Quyên, dùng kế "giảm bếp dụ địch", dụ quân Ngụy tiến sâu vào khe núi.
Khi quân Ngụy tiến vào khe núi Mã Lăng, Tôn Tẫn dẫn quân Tề vạn tiễn đồng loạt bắn về phía địch.
Quân Ngụy trở tay không kịp bị đánh tan tác, Bàng Quyên tự sát, quân Tề giành thắng lợi.
Thì ra là vậy!
Trên giấy, Tiêu Mặc Đình vẽ một sơ đồ bố trí binh lực chi tiết, còn liệt kê những vật phẩm cần thiết.
Bạch Vi không khỏi thán phục.
Quả không hổ danh là thiếu niên tướng quân, chỉ một đêm đã viết ra được chiến thuật tường tận như vậy.
Tiêu Mặc Đình quả thực là một học trò chăm chỉ.
Cô xem qua danh sách.
Những thứ Tiêu Mặc Đình cần chủ yếu là cung tên, tiếp theo là binh khí.
Hơn nữa, anh còn cải tiến, muốn dùng hỏa tiễn, dùng hỏa công đối phó với đại quân man di!
Tuy nhiên trên giấy, Tiêu Mặc Đình còn đưa ra một vấn đề nan giải.
Đó là man di có một vạn khinh kỵ binh, tính cơ động rất mạnh, lại mặc giáp toàn thân, chúng còn có thể nhanh chóng rút khỏi chiến trường giữa mưa tên.
Muốn đối phó với kỵ binh?
Bạch Vi nheo mắt, cố gắng suy nghĩ.
Vừa rồi khi tra tư liệu trên Baidu, cô thấy địa lôi có thể khắc chế kỵ binh hiệu quả.
Vì vậy, ngoài việc mua cung tên, cô còn phải giúp Tiêu Mặc Đình chế tạo địa lôi.
Địa lôi cần thuốc nổ.
Nhưng rốt cuộc phải đi đâu kiếm thuốc nổ đây?
Thuốc nổ là hàng cấm, cho dù có tiền cũng không mua được.
Bạch Vi nghĩ ngợi, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cô tắt điện thoại rồi ngay lập tức đứng dậy.
Sinh mạng của ba vạn binh sĩ Đại Lương nằm trong tay cô, cô không thể lãng phí thời gian.
"Tiêu Mặc Đình, anh gửi cho tôi một lá bùa bình an."
Gần như ngay lập tức, một lá bùa bình an xuất hiện trong tủ quần áo.
Bạch Vi cầm lá bùa, rời khỏi trang trại, đi ra ngoài làng.
Dưới chân núi Đại Thanh, trong văn phòng khảo cổ tạm thời được dựng bằng tấm nhựa, giáo sư Diệp đang cầm kính lúp, chăm chú nghiên cứu tài liệu.
Trên núi mơ hồ truyền đến tiếng nổ của thuốc nổ.
Đó là công nhân đang cho nổ đá, xây đường núi để tiện đưa xe lên núi, giúp khai quật lăng mộ tốt hơn.
Trong công trường chất đống hàng tấn thuốc nổ.
Giáo sư Diệp nhìn thấy Bạch Vi, lập tức nở nụ cười niềm nở, "Bạch Vi, ô hiếm khi đến tìm tôi, có chuyện gì sao?"
Bạch Vi đưa lá bùa bình an qua.
"Giáo sư Diệp, lần trước bác gái tôi làm vỡ lá bùa bình an của giáo sư, thật sự xin lỗi, tôi lại tìm được một lá khác để đền cho giáo sư."
Giáo sư Diệp sững người, sau đó kích động đến run cả người.
"Vẫn còn một lá nữa sao? Thật tốt quá, lại còn là di vật cùng thời đại! Cảm ơn cô nhiều lắm, bao nhiêu tiền, tôi mua!"
"Không cần tiền, đây là bù lại cho giáo sư."
"Không được, di vật quý giá như vậy, làm sao tôi có thể..."
"Giáo sư Diệp, cháu muốn xin một ít thuốc nổ mà đội khảo cổ dùng để nổ núi."
"Hả?"
Giáo sư Diệp ngẩn người, nhìn lá bùa bình an trong tay, rồi lại nhìn Bạch Vi.
Cô gái nhỏ này...
Quả nhiên.
Lá bùa bình an này thật sự không phải tặng không cho ông ta.
Nửa tiếng sau, Bạch Vi rời khỏi văn phòng khảo cổ.
Cô trở về làng, bước chân đến nhà kính trồng rau bên cạnh.
Ông Trần đang cúi người hái rau cùng cháu trai Trần Minh, vừa nhìn thấy cô liền nhiệt tình chào hỏi.
"Tiểu Vi, ta hái được mười mấy sọt củ cải, cháu còn lấy nữa không?"
"Lấy, bao nhiêu cũng lấy!" Bạch Vi mỉm cười bước tới, "Ông Trần, trước đây ông là dân quân phải không? Cháu muốn làm một lô địa lôi, ông có thể giúp cháu không ạ?"
Ông Trần sững người, củ cải đang cầm trên tay rơi xuống đất.
Cô gái này, thật sự là vừa mở miệng đã dọa người ta chết khϊếp...