Tủ Quần Áo Thông Đến Thời Cổ Đại, Tôi Trở Thành Quân Sư Giúp Nam Phản Diện Lên Ngôi Vua

Chương 18: Dồn ép

Nhưng ngay sau đó, Bạch Vi lại do dự.

Mẹ cô vẫn còn ở hiện đại, nếu cô không thể quay về thì mẹ cô phải làm sao?

Hay là đợi sau trận chiến này, khi cô đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở hiện thực thì lúc đó hẵng thử nghiệm lại cái tủ quần áo, xem xem có thể đưa cô quay về được không.

Bạch Vi trở về phòng, lấy ra ngọc bội, chích đầu ngón tay rồi nhỏ máu lên bên trên.

Một trận cảm giác choáng váng quen thuộc ập đến...

Bạch Vi lại ngất đi.

Lần nữa cô mở mắt ra, xung quanh đã là cảnh gió tuyết ngập trời của Đại Lương.

Bầu trời âm u, tuyết lớn rơi như lông ngỗng.

Tiêu Mặc Đình dẫn đầu mọi người đứng ở cửa trướng soái.

Đối diện anh là một nam tử dáng có vẻ như là tướng quân, mặc quan phục cưỡi ngồi trên lưng ngựa, thần sắc kiêu ngạo nhìn sang.

“Tứ điện hạ, Hoàng thượng lệnh Nhị hoàng tử đảm nhiệm chức vụ Chỉ huy sứ thống lĩnh toàn quân.”

“Bản tướng phụng mệnh Nhị hoàng tử, đặc biệt mời Tứ điện hạ lui binh mười dặm, hội hợp với binh mã của Nhị hoàng tử.”

Tiêu Mặc Đình trầm giọng nói, “Dương tướng quân, đại quân Man Di sắp đến, lúc này lui binh chẳng phải là đặt tính mạng của năm mươi vạn bá tánh thành Tuyên vào chỗ chết hay sao?”

Dương Uy khẽ mỉm cười, thần sắc lộ ra vẻ khinh mạn.

“Tứ điện hạ, Man Di có mười vạn binh lính, ta chỉ có năm vạn binh mã, ngài nghĩ chúng ta có thể đánh thắng được sao?”

“Hay là đợi khi Man Di công thành, để bá tánh thủ thành, tiêu hao bớt một phần binh lực, rồi sau đó từ phía sau tập kích mới có thể tăng thêm phần thắng.”

Tiêu Mặc Đình nắm chặt chuôi kiếm, kìm nén cơn giận trong l*иg ngực.

“Để bá tánh thành Tuyên không hiểu chiến thuật thủ thành, lợi dụng họ tiêu hao đại quân Man Di, đây là để họ đi chịu chết! Ta không cho phép!”

Tiêu Đại Bảo xông lên trước, lớn tiếng quát Dương Uy.

“Tên rùa rụt cổ nhà ngươi! Không dám tự mình ra trận đánh Man Di lại còn muốn để bá tánh làm bia đỡ đạn?!”

Sắc mặt Dương Uy sa sầm, giơ roi về phía Tiêu Đại Bảo, “Bản tướng phụng mệnh Nhị hoàng tử, ngươi là cái thứ gì mà cũng dám vô lễ với bản tướng...”

Đột nhiên, Tiêu Mặc Đình đưa tay ra, nắm chặt lấy cây roi dài.

“Láo xược! Bản điện hạ là Tứ hoàng tử Đại Lương! Ngươi lại là cái thứ gì, quỳ xuống cho bản điện hạ!”

Y dùng sức giật mạnh, kéo Dương Uy ngã xuống ngựa.

Dương Uy ngã lăn xuống đất tuyết, mặt mày lem luốc dính đầy tuyết.

Hàng ngàn quân sĩ trong đại doanh đồng loạt rút đao, đồng thanh hô vang trời.

“Quỳ xuống!”

Dương Uy toàn thân run lên, hắn bị ép quỳ xuống đất, nghiến răng nghiến lợi.

“Tứ điện hạ, quân lệnh là do Nhị hoàng tử ban xuống, ta phụng chỉ truyền lệnh, mời ngài tiếp lệnh!”

“Ngài không tiếp, Nhị hoàng tử sẽ không xuất binh.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mặc Đình ngày càng trở nên lạnh hơn.

Quân lệnh này, y không thể tiếp nhận.

“Người đâu, đưa Dương tướng quân đến thành Tuyên nghỉ ngơi, ngày mai lại bàn.”

Trên không trung vang lên một tiếng chim kêu!

Hải Đông Thanh từ trên trời bay xuống, đậu trên vai Tiêu Mặc Đình.

Y gỡ bức thư mật trên móng vuốt của Hải Đông Thanh, vừa liếc nhìn vào, lông mày y lập tức nhíu chặt hơn.

Tiêu Đại Bảo ghé sát lại, “Điện hạ, viện binh của đại doanh Bắc Cương đến đâu rồi, chúng ta vẫn phải dựa vào người của mình mới được...”

“Viện binh bị gió tuyết chặn đường, không thể đến được.”

Tiêu Đại Bảo kinh hãi, “Viện binh không đến được, chúng ta phải làm sao?”

“Báo!”

Một con ngựa đen phi nhanh đến.

“Truyền quân lệnh của Nhị hoàng tử, mời Trấn Bắc Vương tiếp lệnh!”

Toàn thân Tiêu Mặc Đình tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, đáy mắt lóe lên hàn quang.

Dương Uy vừa đi, đạo quân lệnh thứ hai đã đến!

Đây là muốn ép y tiếp lệnh sao?

Tần Trảm vội vàng nói, “Điện hạ, bọn họ muốn để bá tánh chịu chết, quân lệnh này ngài không thể tiếp nhận.”

Tiêu Đại Bảo lại nhíu chặt mày, “Nếu không tiếp quân lệnh, chính là kháng lệnh! Nếu Nhị hoàng tử không xuất binh, binh mã của chúng ta không đủ, huynh đệ ra trận đều sẽ phải chết!”

Sắc mặt Tiêu Mặc Đình lạnh lùng, trong mắt ngập tràn hàn quang.

Y không thể để bá tánh thành Tuyên mất mạng, nhưng nếu Tiêu Thụy không xuất binh, ba vạn thân binh của y đối đầu với mười vạn quân Man Di cũng sẽ chết hết ở đây.

Một bên là mạng sống của bá tánh, một bên là mạng sống của ba vạn thân binh!

Y phải lựa chọn như thế nào!

Đột nhiên, lại một quan truyền lệnh khác cưỡi ngựa phi nhanh đến.

“Mời Trấn Bắc Vương tiếp lệnh!”

“Trấn Bắc Vương, Nhị hoàng tử đã dặn dò, quân lệnh như núi, nếu kháng lệnh sẽ xử lý theo quân quy.”

Ba đạo quân lệnh, đạo nào cũng gấp hơn đạo trước.

Toàn bộ đại doanh bỗng chốc im lặng như tờ.

Dưới màn đêm, tất cả binh sĩ đều ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn Tiêu Mặc Đình.

Họ đang chờ chủ soái hạ lệnh.

Ba vạn sinh mạng đều nằm trong một ý niệm của y.

Tiêu Mặc Đình nắm chặt tay, tia máu đỏ ngầu ngày càng lan ra trong mắt.

Nếu y tiếp nhận,thì bá tánh vô tôi sẽ phải chịu chết!

Nếu không tiếp nhận, là kháng lệnh, thân binh của y chịu chết!

Lúc này, một vị tướng lĩnh bước ra khỏi hàng ngũ, tiến lên chắp tay.

“Điện hạ, trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ bá tánh, xin ngài cho phép chúng ta ra trận gϊếŧ địch.”

Lại một binh sĩ bình thường bước ra.

“Điện hạ, chúng ta không sợ chết! Cho dù không có viện binh, chúng ta cũng nguyện ý đi đánh Man Di!”

Binh sĩ nhao nhao hô vang, ánh mắt kiên định, tiếng hô vang vọng đến tận trời xanh!

“Đúng vậy, chúng ta không phải loại người tham sống sợ chết như Dương Uy, ngài hãy để chúng ta một đổi một liều mạng với Man Di!”

Tiêu Mặc Đình ngẩng đầu, nhìn lướt qua binh mã đông nghịt trước mặt, khóe mắt y cay cay.

Binh lính y dẫn dắt đều là những người tốt!

Không có một kẻ hèn nhát nào!

Để bá tánh chịu chết, y không làm được!

Quân lệnh này, y không tiếp nhận!

Tiêu Mặc Đình hít sâu một hơi, trầm giọng quát.

“Những ai nguyện ý ở lại cùng ta, cùng nhau kháng địch thì hãy tiến lên một bước.”

“Những ai nguyện ý đi theo Dương Uy, lui binh tìm Tiêu Thụy, thì tại chỗ chờ lệnh!

Vừa dứt lời!

“Xoạt”

Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên!

Tất cả binh sĩ đều đồng loạt tiến lên một bước, không một ai lùi lại!

Tần Trảm nhanh chóng tiến lên, quỳ xuống đất, “Điện hạ, xin cho phép mạt tướng đi theo ngài, sống chết có nhau.”

Tiêu Đại Bảo cũng quỳ xuống, lớn tiếng hét, “Ta, Tiêu Đại Bảo, cũng nguyện ý ở lại kháng địch, lão tử gϊếŧ một tên là đủ vốn, gϊếŧ hai tên là lời!”

Tất cả quân sĩ đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô lại đồng loạt vang đến tận trời.

“Chúng ta xin thề sống chết đi theo Điện hạ.”

Không một ai trong bọn họ tham sống sợ chết.

Bạch Vi lặng lẽ nhìn bọn họ, mắt cô bỗng nhiên hơi ươn ướt.

Cô có thể cảm nhận được trái tim Tiêu Mặc Đình đang đập mạnh mẽ trong l*иg ngực, và cả dòng máu nóng đang sục sôi trong cơ thể anh.

Ánh mắt cô như xuyên qua không gian, nhìn thấy những người con Hoa Hạ năm xưa đã liều chết chống giặc ngoại xâm!

Vô số anh hùng liệt sĩ đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy hòa bình ngày hôm nay.

Lịch sử sẽ không lặp lại!

Cô sẽ để họ sống sót.

Gió lạnh rít gào đòi mạng, màn đêm sâu thăm thẳm khiến mọi thứ trở nên trầm lắng hơn bao giờ hết.

Tiêu Mặc Đình xoay người, y vừa ngẩng đầu lên, liền nín thở.

Trên ván gỗ của tủ quần áo hiện lên vài dòng chữ thanh tú.

“Tiêu Mặc Đình, tôi sẽ giúp anh.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức để các anh thắng trận này.”

“Anh phải tin tưởng rằng các anh nhất định sẽ thắng!”

Chữ viết sau khi hắn y thấy liền từ từ biến mất.

Tiêu Mặc Đình sững sờ.

Y đứng ở cửa đại doanh, phía sau là ba vạn binh mã đông nghịt, phía trước là hy vọng mà nàng mang đến.

Câu chữ rất ngắn gọn, nó lóe lên rồi biến mất.

Nhưng trong lòng Tiêu Mặc Đình lại bùng lên ngọn lửa mãnh liệt!

Y mấp máy môi, không nói nên lời.

Trong sâu thẳm tâm hồn y như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, khẽ rung động.

Tiêu Mặc Đình hít sâu một hơi.

Y xoay người, lớn tiếng nói với mọi người.

“Thần nữ đại nhân nói nàng sẽ giúp chúng ta thắng trận này!”

Màn đêm đang yên tĩnh.

Nhưng ngay sau đó, tiếng hô vang phấn khích của binh sĩ vang lên từ bốn phương tám hướng.

“Thần nữ vạn an! Người là đại phúc của Đại Lương!”