Bạch Vi đến thị trấn.
Mua lợn, mua dê, mua gà, mua vịt...
Mua sữa, mì ăn liền, miếng dán giữ nhiệt...
Tất cả đều là vật tư dự trữ.
Cô còn đặt mua một chiếc xe tải thùng, độ lại thành xe RV, bên trong có giường, tủ lạnh, bếp nhỏ.
Trong xe RV, cô còn chừa riêng một khoảng trống, cô dự định sau này sẽ đặt tủ quần áo.
Hiện tại, Bạch Vi là khách VIP của rất nhiều nhà máy, các nhà máy rất nhiệt tình với cô, họ đều ưu tiên giao hàng tận nhà.
Hơn sáu nghìn đôi giày giữ ấm cũng đã làm xong liền được chuyển đến trang trại.
Đại Lương trời đất lạnh giá, binh lính phải dựa vào việc đốn củi để nấu ăn, Bạch Vi lại mua thêm mười tấn than không khói.
Dùng cho binh lính sưởi ấm, nấu nướng.
Vật tư cơ bản đã mua sắm gần đủ.
Bạch Vi đến thị trấn, nhìn thấy bên đường có một cửa hàng Hán phục với tấm biển hiệu “Hán Đường Thủ Tác”.
Trong lòng cô chợt động, bước vào cửa hàng.
Trong cửa hàng treo đầy những bộ trang phục cổ đủ kiểu dáng, vô cùng tinh xảo.
Nào là váy mã diện, áo giao lĩnh với chân váy, áo khoác ngoài...
Nhưng phần lớn đều là trang phục nữ, trang phục nam không có nhiều.
Bạch Vi nhìn thấy một bộ Hán phục nam, màu đỏ sẫm thêu hình cá chuồn, toát lên vẻ thiếu niên tràn đầy sức sống.
Cô nhớ chiến bào của Tiêu Mặc Đình chính là màu đỏ sẫm.
Chiến bào của anh đã sờn cả mép vải, nếu mặc bộ đồ mới này lên chắc chắn sẽ rất anh tuấn.
"Ông chủ, bộ này bao nhiêu tiền?"
"Bộ Phi Ngư phục này ba nghìn hai, tặng kèm thắt lưng và phụ kiện."
Bạch Vi chưa từng mua Hán phục.
Quần áo cô thường mặc hầu hết đều mua trên mạng, rất ít khi đến cửa hàng.
Bạch Vi suy nghĩ một chút, Tiêu Mặc Đình cao tám thước hơn, quy đổi ra là cao khoảng một mét tám mấy.
"Nam cao gần một mét chín có mặc vừa không?"
"Vừa."
Bạch Vi dứt khoát lấy điện thoại ra.
"Mua."
Đúng lúc này, cô nhận được điện thoại của nhà đấu giá.
Giọng nói của đối phương rất cung kính, lộ ra vẻ kích động.
"Bạch tiểu thư, tổng giám đốc đã đến, mời cô qua nói chuyện chi tiết."
Trên điện thoại, cũng nhận được tin nhắn của Chu Dực Xuyên.
Nhìn thấy con số trên điện thoại, Bạch Vi liền há hốc mồm.
Hóa ra chiếc bình sứ xanh kia lại là thứ đáng giá như vậy!
Cô lại có thể kiếm được một khoản tiền lớn rồi!
...
Không lâu sau.
Bạch Vi đến nhà đấu giá.
Ông chủ tên là Thường Viễn, thái độ rất khách sáo với cô.
"Bạch tiểu thư, chiếc bình sứ xanh này, cô thấy bốn ngàn vạn có thể bán không?"
Ông ta còn dẫn theo hai vị giám định viên lớn tuổi theo.
Hai vị giám định viên lão luyện không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc bình sứ xanh, liên tục phát ra những tiếng trầm trồ kinh ngạc.
Nghe thấy giá cả đưa ra, Bạch Vi thở phào nhẹ nhõm.
Gần bằng con số Chu Dực Xuyên nói.
Anh ta nói chiếc bình sứ xanh Nam Bắc triều này rất hiếm.
Một trong số đó được gọi là "Vua sứ xanh Nam triều" - bình hoa sen, được đặt trong bảo tàng Lục Triều Kim Lăng, là bảo vật trấn quán.
Chiếc bình của cô được chế từ lò nung dân gian, chỉ to bằng bàn tay, giá cả giảm đi không ít.
"Thành giao."
Thỏa thuận giá cả xong, Thường Viễn không chút do dự lập tức chuyển tiền.
Ông ta cứ như sợ Bạch Vi đổi ý vậy.
"Bạch tiểu thư sảng khoái, sau này có cơ hội chúng ta lại hợp tác."
Bạch Vi đứng dậy, bắt tay với ông ta.
"Chỉ cần giá cả hợp lý, nhất định sẽ còn có cơ hội."
Thường Viễn không lừa cô.
Như vậy, cô lại có thêm một kênh bán đồ cổ.
Trên đường về làng, Bạch Vi tìm đến một cửa hàng bán đồ bảo hộ.
Mặc dù trang trại hẻo lánh, cách nơi ở của dân làng một khoảng nhất định, xung quanh còn có tường rào.
Nhưng mấy ngày gần đây, cô mua hàng số lượng lớn, thu mua toàn bộ rau củ của cả làng rất dễ gây chú ý.
Hơn nữa, bà bác cả bị đuổi về làng, còn bị trưởng làng phê bình, bị phạt bồi thường hơn hai trăm vạn.
Bạch Vi đoán chắc sau này bà bác cả nhất định sẽ tìm đến gây sự với cô.
Cô tăng cường phòng thủ có thể tránh được không ít phiền phức.
Chuyến này đi cô tiêu gần năm trăm vạn, đúng là tiêu tiền như nước.
Nếu không có chiếc bình sứ xanh này, tiền trong tay cô lại sắp cạn rồi.
Đúng lúc Bạch Vi chuẩn bị mua ba mươi tấn gạo thì lại gặp phải khó khăn.
Giám đốc công ty thương mại lương thực rất cảnh giác, "Đầu cơ tích trữ lương thực là hành vi vi phạm pháp luật, không có lý do chính đáng, không bán lương thực!"
Bạch Vi liền bị đuổi ra ngoài.
Cô mua vật tư với số lượng lớn, quả nhiên sẽ bị nghi ngờ.
Bạch Vi cầm điện thoại lên, "Bác Lý, xưởng rượu của bác có phải muốn bán không? Cháu mua!"
...
Hai tiếng sau.
Bạch Vi mua lại xưởng rượu, lấy danh nghĩa nấu rượu thuận lợi mua được ba mươi tấn gạo.
Mua xưởng rượu tiêu hết bốn mươi hai vạn.
Bác Lý không hiểu hỏi cô, "Tiểu Vi, cháu định kinh doanh rượu sao? Việc này không dễ làm đâu."
"Cháu về làng lập nghiệp." Bạch Vi cười nói, "Bác Lý, bác giúp cháu quản lý xưởng rượu, lương tháng một vạn rưỡi."
Mắt bác Lý sáng lên, "Thật sao?"
"Đương nhiên." Bạch Vi gật đầu, "Con trai bác muốn đến làm cũng được, cháu trả một tháng một vạn."
Bác Lý vui mừng gật đầu lia lịa.
Ở thành phố làm công việc nặng nhọc, vất vả cả tháng cũng không kiếm được một vạn.
Bạch Vi cũng cười theo.
Có xưởng rượu sau này cô có thể mua gạo, mua lương thực một cách quang minh chính đại.
Rượu thời cổ có nồng độ rất nhẹ.
Rượu gạo bác Lý nấu ở thời cổ chính là rượu ngon thượng hạng.
Có thể mang đến Đại Lương để kiếm bạc, bán được giá cao!
Nghe Tiêu Mặc Đình nói, đại bản doanh ở Bắc cương, còn có mười vạn binh mã, đều là già yếu bệnh tật.
Nhiều người như vậy, chỉ dựa vào một mình cô đưa lương thực, cô cũng không có nhiều sức lực ôm cho xuể.
Bạch Vi trở về trang trại, thợ xây dựng bên cạnh đang xây dựng kho hàng.
Cô vào nhà đi đến tủ quần áo, mở cửa tủ rồi đặt đồ vào trong.
Đúng lúc Bạch Vi bê một thùng lạp xưởng đặt vào tủ quần áo.
Đột nhiên!
Một bóng vàng nhanh như chớp lao tới, "vèo" một cái chui vào tủ quần áo.
"Đại Hoàng! Đừng vào đó!"
Bạch Vi giật mình, vội vàng lao tới, nhanh chóng túm lấy hai chân sau của Đại Hoàng, dùng sức kéo ra ngoài.
Không thể để Đại Hoàng bị xuyên không qua đó!
Nếu không sẽ bị hầm thành canh thịt chó mất!
"Gâu gâu..."
Đại Hoàng đã ngoạm được một cây lạp xưởng, hai chân trước cào cấu loạn xạ.
Dù thế nào nó cũng không chịu ra.
Bạch Vi tốn chín trâu hai hổ sức lưc, vất vả lắm mới kéo được Đại Hoàng ra.
Cô ngẩng đầu lên nhìn.
Thùng lạp xưởng để trong tủ quần áo đã biến mất, kể cả cây lạp xưởng Đại Hoàng ngoạm trong miệng.
Bạch Vi liền hoảng sợ.
Suýt chút nữa thì Đại Hoàng đã biến mất theo!
May mà hiện tại cô đang vận chuyển đồ vật bằng năng lực tinh thần.
Vừa rồi cô chỉ tập trung tinh thần vào lạp xưởng.
Nếu không trong đầu cô lóe lên hình ảnh của "Đại Hoàng".
Chắc là nó cũng bị xuyên không qua đó rồi.
Đại Hoàng bị kéo ra khỏi tủ quần áo, thấy cây lạp xưởng trong miệng biến mất, nó lập tức tìm kiếm khắp nơi còn ủy khuất sủa “gâu gâu”, liên tục vẫy đuôi.
Bạch Vi xé một gói lạp xưởng ném cho Đại Hoàng để an ủi nó.
Đột nhiên, trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc.
Trước đây, "bóng ma nam cổ đại" mà cô nhìn thấy trong tủ quần áo, hẳn chính là Tiêu Mặc Đình.
Hai người đã gặp nhau một lần trong tủ quần áo.
Vì ý thức của cô có thể thông qua miếng ngọc bội làm phương tiện trở về Đại Lương.
Vậy đồ vật hiện đại cũng có thể thông qua tủ quần áo, truyền đến chỗ Tiêu Mặc Đình.
Nếu bản thân cô chui vào tủ quần áo, thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Liệu có bị dịch chuyển đến chỗ Tiêu Mặc Đình không?
Trong lòng Bạch Vi chợt động.
Cô nhìn tủ quần áo, hít sâu một hơi, mở cửa tủ rồi định chui vào thử xem.
Vì tủ quần áo là đường hầm không gian nối liền hiện đại và Đại Lương.
Vậy cô chui vào tủ quần áo rồi mở cửa ra, liệu có thể sẽ đến được Đại Lương thật sự sao.
Bạch Vi muốn thử xem.