Trên ván gỗ hiện lên nét chữ của Bạch Vi.
“Tối qua nghị sự vất vả rồi, tôi thêm đồ ăn cho các anh.”
“Đây là lẩu, mùa đông ăn ấm nhất, cẩn thận kẻo bỏng miệng nhé.”
Cả doanh trướng lập tức tràn ngập hương thơm nức mũi của lẩu, xua tan đi cái lạnh giá.
Tiêu Đại Bảo thèm nhỏ dãi, “Thần nữ lại cho chúng ta ăn lẩu! Còn có cả canh ngọt nữa!”
Tiêu Mặc Đình sai người bưng lẩu lên bàn, gọi cả binh sĩ canh gác bên ngoài vào cùng ăn.
Tần Trảm mặc áo giữ nhiệt bên trong quân phục, chân đi đôi giày vải ấm, với tay lấy một chai Coca, cạy nắp uống một ngụm, hai mắt lập tức trợn tròn.
“Canh ngọt gì đây? Trong miệng còn sủi bọt nữa, ngon quá!”
Tiêu Đại Bảo mặc kệ nóng, cứ thế ăn lấy ăn để, chỉ chuyên gắp lạp xưởng.
Hắn thích nhất là ăn lạp xưởng, nhất là loại của hãng Song Hối!
Cho dù là đầu bếp giỏi nhất ngự thiện phòng Đại Lương cũng không làm ra được lạp xưởng ngon như vậy.
Tiêu Mặc Đình nói, “Truyền lệnh xuống, ngày mai Thần nữ đại nhân sẽ phát cho gia quyến của các tướng sĩ tử trận một trăm túi gạo mì thượng hạng, lợn dê mỗi loại năm con.”
“Cái gì?” Miệng Tiêu Đại Bảo nhét đầy lạp xưởng, nhất thời ngây người, “Thần nữ đại nhân thật hào phóng, đối xử với chúng ta tốt quá! Nếu Điện hạ có mệnh hệ gì, triều đình cũng chẳng phát đồ tốt như vậy đâu.”
“Cả lạp xưởng cũng không bịt nổi cái miệng quạ của ngươi sao?” Tần Trảm sa sầm mặt.
Tiêu Mặc Đình không so đo, trầm giọng nói, “Thần nữ còn nói, mọi người cứ ăn thoải mái, ăn no uống đủ chuẩn bị nghênh chiến, chuyện lương thực cứ để nàng lo.”
Vừa dứt lời, mọi người lập tức reo hò, trong lòng đều cảm động.
Nồi lẩu nóng hổi xua tan cái lạnh trên người mọi người, cũng sưởi ấm trái tim binh sĩ.
Bên cạnh bàn có một cái bao tải, bên trong đựng đủ loại đồ vật, là những thứ lần trước chưa truyền xong.
Tiêu Mặc Đình chọn một món, đặt vào tủ quần áo.
Nghỉ ngơi một đêm, y khôi phục được chút tinh lực, cố nén cơn đau đầu dữ dội rồi truyền món đồ này sang.
Thần nữ còn làm y phục cho y, y không thể vong ân bội nghĩa.
……
“Đây là cái gì?”
Bạch Vi vừa thức dậy đã thấy trong tủ quần áo có một chiếc bình sen bằng sứ xanh nhỏ nhắn.
Hôm qua, cô thấy chỗ Tiêu Mặc Đình có để không ít đồ, nhưng anh không gửi sang, Bạch Vi đoán, không phải anh không muốn gửi, mà là khả năng cao cũng gặp phải vấn đề tinh thần lực không đủ.
Dạo này cô cũng dần dần mò ra quy luật truyền đồ vật.
Đồ vật truyền đi không thể vượt quá trình độ năng lực sản xuất khoa học kỹ thuật của thời đại đó quá nhiều.
Ví dụ như cô thử truyền điện thoại sang thời cổ đại, nhưng căn bản không truyền được, đầu còn đau như muốn nứt ra.
Nhưng cô truyền lương thực, rau củ, quần áo… những nhu yếu phẩm cơ bản thì lại rất dễ dàng, chỉ là theo số lượng tăng lên, tinh lực tiêu hao cũng nhiều hơn mà thôi.
Hôm qua cô gửi đèn pin sang, tuy là loại đèn pin vỏ nhôm dùng pin đời cũ nhất, tuy cũng truyền được nhưng tinh lực tiêu hao tương đương với việc truyền mười mấy tấn gạo mì.
Bạch Vi đoán, đây có thể là hạn chế của thời không.
Nhưng cô có thể thử tập trung tinh thần, nâng cao sự tập trung, có lẽ sau này đến một mức độ nhất định, cô có thể truyền đồ vật hiện đại sang.
Bạch Vi bỏ bình sứ vào túi, chuẩn bị đi ra thị trấn.
Cô phải mua than, còn cả gạo mì nữa…
Hiện tại, cô chính là bộ trưởng bộ hậu cần của ba vạn quân đội Đại Lương, cô phải cho họ ăn no uống đủ, để ba ngày sau ra trận!
Rau củ quả hôm qua người trong làng mang đến đều đã thanh toán hết, tổng cộng mất hơn hai trăm nghìn.
Dân làng ai nấy đều vui vẻ, hỏi cô hôm nay có thu nữa không.
Bạch Vi đều đồng ý hết, có bao nhiêu thu bấy nhiêu.
Một mình cô tinh lực có hạn, không thể trồng nhiều rau củ quả như vậy, nhưng cô huy động cả làng cùng trồng rau trồng lúa, bản thân chỉ cần bỏ tiền thì sẽ tiện hơn nhiều.
Đi ngang qua đầu làng, Bạch Vi thấy xưởng rượu bên cạnh dán thông báo “Sang nhượng xưởng rượu” liền bước tới.
“Bác Lý, xưởng rượu của bác muốn sang nhượng sao?”
Bác Lý đang cởi trần, cùng con trai xúc bã rượu trong xưởng, nghe vậy ngẩng đầu lên lau mồ hôi, thở dài nói.
“Làm ăn khó khăn, không làm nổi nữa.”
“Rượu gạo của bác chẳng phải vẫn luôn rất ngon sao?” Bạch Vi thắc mắc.
Con trai bác Lý buồn bã nói, “Rượu ngon thì có ích gì? Bây giờ người thành phố thích uống những loại rượu cao cấp như Ngũ Lương Dịch, Mao Đài, rượu gạo quê chúng tôi ủ, không sang trọng, nhà hàng cũng không lấy, bán không được.”
Bác Lý nhìn Bạch Vi, “Tiểu Vi à, nghe nói hôm qua cháu thu mua rau trong làng, trong kho của bác còn mấy tấn rượu ngon, rượu này cháu có thu không?”
“Cái này…” Bạch Vi nhất thời do dự.
Bác Lý là người thật thà trong làng, biết ủ rượu, cũng biết xây nhà, bình thường người trong làng xây chuồng lợn, vá tường gì đó đều tìm bác ấy giúp đỡ.
Nhưng trong quân doanh Đại Lương cấm rượu, Tiêu Mặc Đình cũng hạ lệnh, nghiêm cấm binh sĩ uống rượu.
Cho dù Bạch Vi muốn mua rượu của bác, tạm thời cũng không dùng đến.
Ánh mắt bác Lý lộ ra vẻ mệt mỏi, thở dài nói.
“Ta ủ rượu cả đời, cũng ủ đủ rồi, bây giờ rượu này bán không được. Tháng sau ta định cùng con trai lên công trường xây dựng ở thành phố tìm việc, chẳng biết ta tuổi này rồi, đi xúc cát, trát vữa, xây nhà… người ta có nhận không nữa.”
Bạch Vi nói, “Bác Lý, cháu phải lên thị trấn, cháu sẽ hỏi thăm giúp bác xem có nhà hàng nào muốn lấy rượu không.”
“Được rồi! Cảm ơn Tiểu Vi!”
Không lâu sau, Bạch Vi đến thị trấn Bình Lạc.
Nhà đấu giá đồ cổ duy nhất trong trấn tên là “Thiên Bảo”, là chi nhánh của nhà đấu giá lớn nhất thành phố.
Trong nhà đấu giá vắng tanh, nhân viên gục mặt trên bàn chơi điện thoại.
Bạch Vi bước tới, “Xin chào, anh có thu mua đồ cổ không?”
“Đồ cổ gì?” Nhân viên nhìn chằm chằm vào điện thoại, cũng chẳng buồn ngẩng lên, “Đồ linh tinh thì mang ra chợ trời mà bán, chúng tôi chỉ đấu giá đồ cao cấp thôi.”
Bạch Vi lấy chiếc bình sứ trong túi ra, đặt lên bàn.
Nhân viên khó chịu liếc nhìn, lập tức vứt điện thoại xuống, mắt tròn xoe.
“Đây là cô mang đến?”
Bạch Vi gật đầu.
Ngay lập tức, nhân viên đứng bật dậy, “Giám đốc, ngài mau ra xem, đây có phải đồ thời Ngụy Tấn không? Tôi không nhìn nhầm chứ?”
Giám đốc nhanh chóng bước ra từ văn phòng bên trong, vừa nhìn thấy chiếc bình trên bàn, lập tức kích động.
Ông ta vội vàng tiến lên, đeo găng tay, cẩn thận nâng chiếc bình lên, dùng kính lúp quan sát kỹ lưỡng.
“Quả nhiên là bình sen bằng sứ xanh thời Ngụy Tấn, còn được bảo quản như mới, rất hiếm có!”
Thấy vẻ mặt kích động của giám đốc, Bạch Vi yên tâm, “Cái này chắc bán được bao nhiêu tiền, tôi không đợi đấu giá được, tôi cần tiền mặt.”
Nhà đấu giá ngoài việc giúp khách hàng đấu giá đồ cổ, ăn phần trăm hoa hồng, nếu gặp được món đồ tốt hiếm có, họ cũng sẽ tự mua lại.
“Món đồ này quá quý giá, một mình tôi không thể quyết định.” Giám đốc vẻ mặt nghiêm trọng, “Tôi gọi điện cho tổng giám đốc ở thành phố, mời ông ấy đích thân đến bàn chuyện làm ăn này, chắc khoảng nửa tiếng nữa ông ấy sẽ đến.”
Nói xong, anh ta vội vàng mời Bạch Vi đến phòng khách quý nghỉ ngơi.
“Không cần đâu.” Bạch Vi cất chiếc bình sứ đi, “Tôi còn phải đi mua đồ trong trấn, tổng giám đốc của anh đến thì gọi điện cho tôi.”
Cô để lại số điện thoại, xoay người bước ra khỏi nhà đấu giá.
Vừa ra khỏi cửa, Bạch Vi liền lén lấy điện thoại ra, chụp ảnh chiếc bình sứ gửi cho Chu Dục Xuyên.
“Giáo sư Chu, phiền anh xem giúp, chiếc bình như thế này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Tuy cô không muốn tìm Chu Dục Xuyên nhưng nhìn mức độ kích động của ông giám đốc, cô biết chiếc bình này rất quý giá.
Cô phải tìm người thẩm định, tránh bị bán hớ.
Ông Trần tuy hiểu biết về đồ cổ nhưng chỉ là kiến thức nông cạn, đối với “món hàng lớn” như thế này, ông ấy không nhìn ra giá trị.