Giả Thuận không dám đứng dậy, dập đầu bình bịch.
“Điện hạ tha mạng, không phải hạ quan không mở cửa thành, mà là trong thành có hơn năm mươi vạn bá tánh, đều tay không tấc sắt, lương thực trong kho cũng không nhiều, hạ quan lo lắng cho bá tánh, thật sự không dám mở cửa a…”
“Bớt thả rắm của ngươi lại!” Tiêu Đại Bảo lớn tiếng ngắt lời, đưa tay chỉ vào bàn án, “Điện hạ cùng chúng ta bất chấp giá rét liều chết chém gϊếŧ, ăn cỏ gặm vỏ cây, ngươi trốn trong thành làm rùa rụt cổ cũng được rồi, vậy mà còn đổ bỏ lương thực, một hạt thóc cũng không chịu cho mượn!”
Trên bàn bày đầy các món ăn, giò heo hầm, gà quế hoa, thịt kho tàu… thậm chí còn có cả một con cừu nướng nguyên con, nướng đến da giòn thịt mềm, thơm phức!
Sau tấm màn che, còn trốn một đám đàn bà mặc gấm vóc lụa là.
Bọn họ là tám tiểu thϊếp của Giả Thuận, được nuôi dưỡng đến da thịt mịn màng.
Tần Trảm lạnh lùng lên tiếng, “Tên tham sống sợ chết, ngươi có biết ngoài cửa phủ Thái thú của ngươi đã có mấy người dân chết đói không?”
Mấy tên tướng sĩ đứng sau lưng Tiêu Mặc Đình, tất cả đều tay nắm chuôi kiếm, phẫn hận nhìn chằm chằm Giả Thuận, hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Họ vì bảo vệ Thành Tuyên, chịu đói chịu rét trong tuyết, huynh đệ thương vong vô số, thân là Thái thú, Giả Thuận lại trốn trong thành ăn nhậu, vậy mà còn nuôi tám tiểu thϊếp!
Ngay cả tiểu thϊếp cũng ăn uống tốt hơn cả Tứ điện hạ!
Sắc mặt Tiêu Mặc Đình lạnh lùng, đáy mắt lóe lên tia sắc bén.
“Báo!” Do thám xông vào, quỳ xuống đất, “Bẩm điện hạ, kho lương trong Thành Tuyên quả thực đã trống rỗng.”
Sắc mặt Tiêu Mặc Đình nổi giận, vỗ mạnh xuống bàn, “Giả Thuận, ngươi thật to gan, dám tư chiếm lương thực trong kho?”
Xoẹt!
Tần Trảm lập tức rút kiếm, kề vào cổ Giả Thuận.
“Tha mạng a.” Giả Thuận sợ hãi kêu lớn, “Tứ điện hạ minh xét, không liên quan đến hạ quan a, là… là Nhị hoàng tử bí mật điều đi. Thê tử và nhi tử duy nhất của hạ quan đều ở Thịnh Kinh, ta không dám không nghe theo.”
Ánh mắt Tiêu Mặc Đình lạnh lẽo!
Nhị hoàng tử Tiêu Thụy?
Không ngờ hắn không chỉ bớt xén quân lương, mà còn dám ăn cắp lương thực trong kho!
Tiêu Thụy hoang phí vô độ, gần đây đã chi mười vạn lượng vàng để xây dựng Trích Tinh Lâu, nói là cầu xin thần minh, phù hộ Đại Lương, phụ hoàng rất hài lòng liền ban thưởng cho hắn trăm lượng vàng, còn hạ chiếu khen hắn lo nghĩ cho bá tánh, có một trái tim nhiệt huyết!
Kết quả số bạc này, đều là Tiêu Thụy bán lén quân lương mà có được!
Lương thực trong kho đều là lương thực dự trữ khẩn cấp!
Hiện nay mười vạn kỵ binh man di áp sát biên quan, lại thêm thời tiết bão tuyết, nếu Thành Tuyên bị vây hãm, trong kho không có lương thực, năm mươi vạn bá tánh trong Thành Tuyên không có thức ăn, toàn bộ chỉ có thể chết đói.
Thật là coi mạng người như cỏ rác!
Cơn giận của Tiêu Mặc Đình bùng lên, vung kiếm chém về phía Giả Thuận!
“A!”
Giả Thuận sợ hãi ôm đầu kêu gào.
Ánh kiếm lóe lên, một chiếc bàn đọc sách bên cạnh bị chém làm đôi.
Giả Thuận nằm bẹp dưới đất, ôm ngực thở hồng học đầy kinh hoàng.
“Điện hạ, để thuộc hạ chém hắn!” Tiêu Đại Bảo nghiến răng.
Tiêu Mặc Đình nén cơn giận trong ngực, giơ tay ngăn lại.
“Giả đại nhân là mệnh quan triều đình, không được vô lễ.”
“Hôm nay bản điện đến Thành Tuyên, chỉ là để đưa đồ.”
Y còn phải nuôi ba vạn thân binh, không thể nổi giận.
Giả Thuận ngẩng đầu lên nhìn, chợt phát hiện ở cửa đặt một giỏ đào, mắt sáng rực.
“Vậy mà là đào tươi!”
Tiêu Mặc Đình thản nhiên, “Thái hậu thích ăn đào tươi, Tiết độ sứ Tây Xuyên lấy một ngàn lượng làm thù lao, nhờ ta tìm đào tươi để ông ta mang đi hiếu kính Thái hậu.”
“Cái gì, hắn muốn tặng cho Thái hậu?” Giả Thuận vừa nghe, lập tức sốt ruột.
Hắn muốn được điều về Thịnh Kinh mà Tiết độ sứ Tây Xuyên cũng muốn được điều về, hai người vẫn luôn cạnh tranh ngầm với nhau.
Nếu tên này lấy lòng được Thái hậu, hắn còn có cửa nào nữa?
Giả Thuận cười nịnh nọt, “Tứ điện hạ, hạ quan nguyện xuất một ngàn năm trăm lượng, mua giỏ đào tươi này.”
“Được thôi.” Tiêu Mặc Đình ngồi dựa vào lưng ghế, “Chỉ là giá cả phải tăng lên một chút.”
“Bao nhiêu?”
“Năm ngàn lượng!”
Con ngươi của Giả Thuận suýt lồi ra, y sao không đi cướp luôn đi?
“Điện hạ… giá cả này có phải là…”
Tiêu Mặc Đình ngắt lời, “Ta bán đào tươi cho ngươi, liền mất đi đồng minh là Tiết độ sứ Tây Xuyên, còn phải mang tiếng xấu là người không giữ lời! Chẳng lẽ ngươi cho rằng đồng minh và danh dự của bản điện không đáng giá năm ngàn lượng?”
“Hạ quan không dám.” Giả Thuận đau lòng, “Hay là, một ngàn bảy trăm lượng…”
Tiêu Mặc Đình liếc nhìn Tần Trảm.
Tần Trảm xách thủ cấp đầy máu, dí sát vào mũi Giả Thuận.
“Giả đại nhân, ngài xem đao pháp chém người của Tứ điện hạ thế nào, vết cắt của thủ cấp này có đều không…”
Giả Thuận sợ đến mặt mày tái mét.
“Liền… liền năm ngàn lượng.”
Trấn Bắc Vương hôm nay là đến lấy mạng hắn, không thể chọc vào!
Giả Thuận run rẩy đưa ngân phiếu.
Tiêu Mặc Đình mỉm cười nhạt, nhận lấy ngân phiếu, “Giả đại nhân, có dịp lại hợp tác.”
Nói xong, hất hàm về phía bàn ăn.
“Giả đại nhân không thích ăn, mang đồ đi đi.”
Mười mấy thân binh không nói hai lời xông lên, người lấy người cướp.
Giả Thuận trừng mắt, “Điện hạ, cái này…”
Vừa moi tiền hắn xong, còn muốn cướp đoạt?
Tiêu Mặc Đình vỗ vai hắn, “Giả đại nhân, làm nhiều việc ác, ắt bị sét đánh.”
Ầm!
Một tiếng sấm vang lên!
Giả Thuận sợ hãi chui tọt xuống gầm bàn.
Ngẩng đầu lên, liền thấy hai thủ cấp đầy máu, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm mình.
Giả Thuận trợn trắng mắt rồi ngất xỉu.
Một lát sau.
Giả Thuận tỉnh lại, thấy sảnh nhà mình trống trơn, muốn khóc không ra nước mắt!
Trước đây từng nghe nói Trấn Bắc Vương vừa keo kiệt vừa nghèo, quả nhiên là vậy!
Không chỉ cướp sạch sảnh nhà hắn, cướp hết thức ăn, thậm chí ngay cả đồ cúng bằng bạc trước bài vị tổ tiên cũng lấy đi!
Kể cả thổ phỉ cũng không làm như vậy!
Đánh chết hắn cũng không làm ăn với Tiêu Mặc Đình nữa!
Tiêu Mặc Đình bước ra khỏi phủ Thái thú, giao ngân phiếu cho Tần Trảm.
“Bán đồ của Giả Thuận đi, đến tiệm lương thực mua gạo.”
Tiêu Đại Bảo phẫn nộ, “Điện hạ, Giả Thuận tội ác tày trời, đáng lẽ phải chém hắn.”
Tần Trảm nói, “Thê tử và con cái của Giả Thuận đang trong tay Đức quý phi, hắn không dám không nghe theo, chém hắn cũng vô dụng, chỉ khiến điện hạ mang tiếng xấu là mưu hại mệnh quan triều đình.”
Đôi mắt đen của Tiêu Mặc Đình hơi trầm xuống, “Thành Tuyên là trọng địa buôn bán, phía Bắc thông với Hung Nô, phía Tây giáp Tây Vực, phía Đông nối liền Đại Lương, không ít thương nhân lớn đều đặt cửa hàng ở đây. Giả Thuận không có mưu mô sâu xa, giữ hắn lại, sau này hắn còn có ích.”
Một giỏ đào tươi, không nuôi nổi binh lính của y.
Nhưng năm ngàn lượng lại có thể mua được hơn hai ngàn thạch gạo thô, để ba vạn tướng sĩ ăn được vài bữa no.
Trong triều có Đức quý phi, ở giữa có Nhị hoàng tử, phía dưới có vô số tay chân như Giả Thuận.
Còn về việc mưu sát hoàng thất, bớt xén quân lương, tư chiếm lương thực trong kho…
Những chuyện này dù có làm ầm ĩ lên đến Thịnh Kinh, phụ hoàng cũng sẽ không tin tưởng hắn.y.
Trong mắt triều đình, binh lính chỉ là bia đỡ đạn, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh tính mạng trên chiến trường.
Nhưng trong lòng Tiêu Mặc Đình, những người này đều là huynh đệ cùng sinh cộng tử với y, y không thể không quan tâm.
Tiêu Đại Bảo chợt hiểu ra, hóa ra điện hạ muốn coi Giả Thuận như túi máu.
Hắn hơi tiếc nuối, “Biết vậy thì ta đã trộm một quả đào, mang về cho đệ đệ Tiêu Lục Cân bồi bổ cơ thể.”
Tiêu Lục Cân vừa biết đi đã được hắn mang đến doanh trại, từ nhỏ đến lớn chưa được ăn no mấy bữa, người gầy gò ốm yếu, Tiêu Đại Bảo rất thương đệ đệ.
Tiêu Mặc Đình liếc hắn một cái, “Ta đã để lại nửa giỏ cho thương binh, giỏ của Giả Thuận bên dưới đều lót bằng cỏ.”
“Cái gì?” Tiêu Đại Bảo kinh ngạc.
… Quả nhiên là điện hạ!
Nếu Giả Thuận phát hiện, hắn bỏ ra số tiền khổng lồ năm ngàn lượng, chỉ mua được nửa giỏ đào, e là tức đến mất ngủ.
Tần Trảm khâm phục, “Tên tham lam sợ chết như Giả Thuận, đáng bị như vậy!”
Mọi người thừa dịp đêm tối ra khỏi thành.
Gió đêm lạnh lẽo, mang theo tuyết rơi dày đặc.
Ven đường thỉnh thoảng có xác chết đóng băng, bị tuyết trắng phủ kín.
Tiêu Mặc Đình nhìn thấy, lòng trở nên nặng trĩu.
Y muốn cứu bá tánh nhưng lại bị kìm hãm khắp nơi, ngay cả việc nuôi binh lính của mình, cũng phải dựa vào việc moi tiền Giả Thuận để đổi lấy lương thực.
Đi ngang qua một cửa hàng bán đồ giấy, y dừng bước, như đang suy tư điều gì.
“Tiêu Đại Bảo, đi mua chút đồ.”
Y giữ lại đồ cúng bằng bạc của Thái thú Thành Tuyên, định mua thêm chút tiền giấy, cúng cho thần tủ.
Tiêu Đại Bảo khó hiểu, “Điện hạ, tiền giấy lại không thể ăn được, mua nó làm gì?”
Tiêu Mặc Đình vừa định lên tiếng, một do thám phi ngựa chạy đến.
“Bẩm điện hạ, trong doanh trại bắt được hơn một ngàn lính đào ngũ, Lý quân sư đang rất tức giận, mời ngài mau chóng quay về doanh trại.”
Tiêu Đại Bảo nổi giận, “Quân tình khẩn cấp, bọn họ vậy mà dám phản bội điện hạ vào lúc này, thật không ra thể thống gì…”
“Đệ đệ của ngươi, Tiêu Lục Cân, cũng nằm trong số lính đào ngũ, theo quân lệnh phải chém!”
Tiêu Đại Bảo sững sờ.
“Sao… lại…”