Làng Thanh Sơn.
Bạch Vi đạp xe, một chân chống xuống đất, tay trái giữ ghi đông, tay phải che lên trán, chắn cái nắng chói chang của mùa hè.
Bỗng một người đàn ông lạ mặt chắn đường cô.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, mày rậm mắt sáng, dáng vẻ nho nhã lịch sự, nụ cười ôn hòa.
“Xin hỏi cô có phải là Bạch Vi không?”
“Chào cô, tôi tên là Chu Dực Xuyên, thuộc đội khảo cổ Đại học Yên Kinh, chúng tôi đang khai quật lăng mộ Trấn Bắc Vương ở gần làng Thanh Sơn.”
“Chiếc nhẫn ngọc này là do cô bán phải không? Nó có liên quan mật thiết đến lăng mộ Trấn Bắc Vương, nếu cô còn vật gì khác, không biết có thể ưu tiên bán cho chúng tôi không?”
Bạch Vi nhìn rõ thứ anh ta cầm trên tay, lập tức ngạc nhiên.
Đây chẳng phải là chiếc nhẫn ngọc mình đã bán cho tay buôn đồ cổ sao?
Nó là đồ của Trấn Bắc Vương?
Chu Dực Xuyên rất thành khẩn, “Chiếc nhẫn ngọc này có ý nghĩa rất quan trọng đối với cuộc khảo sát của chúng tôi, cô có thể cho tôi biết nó từ đâu mà có được không?”
Bạch Vi lập tức cảnh giác.
Không thể để anh ta phát hiện ra bí mật của cái tủ quần áo.
Người đàn ông này tướng mạo tuấn tú, lại còn có đôi mắt đào hoa, nhìn con chó cũng thấy thâm tình.
Đàn ông càng đẹp trai thì lời nói càng không đáng tin.
“Bà ngoại tôi để lại, bà ngoại tôi đã mất rồi.”
Trong mắt Chu Dực Xuyên thoáng qua một tia thất vọng, “Vậy trong tay cô, còn có vật gì liên quan không…”
Có một người chạy tới.
“Giáo sư Chu, điện thoại của ngài.”
Chu Dực Xuyên vội vàng đi ra vệ đường, nhận lấy chiếc điện thoại người kia đưa.
Bạch Vi lấy mặt dây chuyền hình phượng ra, ngạc nhiên quan sát.
Nó lại là đồ của Trấn Bắc Vương.
Đột nhiên, ngón tay cô đau nhói, bị gai trên ghi đông xe đạp cứa vào.
“Tê!”
Một giọt máu rỉ ra, dính vào mặt ngọc bội phượng.
Bạch Vi vội vàng định lau đi.
Nhưng đúng lúc này, cô thấy ngọc bội hút giọt máu vào trong.
Bạch Vi trợn tròn mắt.
Chuyện gì thế này?
Đầu óc choáng váng, mắt cô tối sầm lại, liền mất đi ý thức.
……
“Điện hạ, xin hãy hạ lệnh xử trảm lính đào ngũ!”
Bạch Vi mơ màng mở mắt.
Ai đang nói vậy?
Cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng.
Bất chợt, cô sững người.
Trước mắt cô, lại đứng đầy những binh lính cổ đại đen kịt, xa xa còn có vô số doanh trại trải dài tít tắp!
Tuyết phủ trắng xóa, gió rét rít lạnh buốt!
“Ù ù!”
Tù và vang lên, tiếng kèn rộn rã!
Cờ xí tung bay, trống trận rền vang!
Doanh trại trước mắt hùng vĩ trải dài khiến Bạch Vi kinh ngạc!
Đây là ảo giác?
Hay là cô đang nằm mơ?
Mình… xuyên không về thời cổ đại rồi?
Không!
Cô không xuyên không, mà là ý thức của cô nhập vào thân thể người khác, thông qua người đó cảm nhận tất cả những điều này!
Một binh sĩ chạy tới, quỳ một gối xuống trước mặt cô.
“Điện hạ, lính đào ngũ sẽ làm lung lay quân tâm! Tiêu Đại Bảo xin ngài hạ lệnh, lập tức xử tử lính đào ngũ để chấn chỉnh quân kỷ!”
Bạch Vi “nhìn rõ” bộ dạng của Tiêu Đại Bảo này.
Người này khoảng chừng hai mươi tuổi, trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, chiến bào trên người vừa bẩn vừa rách, đến giày cũng rách nát.
Một đám đông binh lính phía sau anh ta cũng đều mặc quần áo tả tơi, mặt mày xanh xao, giống như những kẻ ăn mày.
Tiêu Đại Bảo đi đến trước mặt một tiểu binh, giáng cho cậu ta một cái tát thật mạnh!
“Tiêu Lục Cân, ngươi lại dám đào ngũ, thật là nỗi nhục của nhà họ Tiêu!”
Tiểu binh này vừa gầy vừa nhỏ như cọng giá đỗ, trời tuyết lớn mà chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc rách nát, mười ngón tay cầm súng đều bị sưng đỏ, còn chảy nước mũi.
Cậu ta bị đánh ngã xuống đất, máu mũi cũng chảy ra.
Bạch Vi nhìn mà thấy lòng quặn thắt!
Tiểu binh tên “Tiêu Lục Cân” này, rõ ràng vẫn còn là trẻ con, nếu ở thời hiện đại, lúc này chắc đang học lớp sáu tiểu học!
Thế mà ở đây, cậu ta lại ra chiến trường, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng!
“Đại ca…” Tiêu Lục Cân khóc oà lên, “Lục Cân là đồ vô dụng, huynh gϊếŧ đệ đi.”
Vẫn là giọng nói của cậu bé đang tuổi dậy thì.
Bạch Vi nghe mà tim như thắt lại, đứa trẻ nhỏ như vậy, ở thời hiện đại vẫn còn là những bông hoa.
Nhưng trong quân doanh trước mắt cô, những đứa trẻ lính như vậy lại có không ít, chúng đều mặc quần áo tả tơi, có đứa còn bị thương, máu me bê bết khắp người.
Tiêu Đại Bảo rút trường kiếm, mắt đỏ ngầu.
“Lục Cân, đại ca không cho đệ được sống những ngày tháng tốt đẹp, đại ca có lỗi với đệ.”
“Nhưng đệ đã trở thành kẻ hèn nhát, đại ca chỉ có thể tự tay gϊếŧ đệ!”
“Đừng trách đại ca, kiếp sau hãy đầu thai vào một gia đình tốt.”
Nói xong, anh ta đau đớn hét lớn một tiếng, vung kiếm chém xuống.
Ánh kiếm lóe lên!
Người mà Bạch Vi nhập vào, rút trường kiếm, đỡ được lưỡi kiếm của anh ta.
Lúc này, Bạch Vi nghe thấy giọng nói của “anh ta”.
“Dừng tay, bọn họ đều là binh lính do ta, Tiêu Mặc Đình, tự tay huấn luyện, ta tin bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội.”
“Nói! Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà các ngươi muốn đào ngũ khỏi quân doanh?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, mang theo khí thế uy nghiêm không giận tự uy!
Bạch Vi lúc này mới hoàn hồn, thì ra người mà mình nhập vào tên là Tiêu Mặc Đình.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trên trướng bạt treo một tấm bản đồ, địa hình giống hệt với đất nước Hoa Hạ, bên dưới có một câu thơ——
——“Cắp cung lớn, vác gươm dài. Đầu dù lìa xác không rời lòng son.”*
(Hán việt: Đới trường kiếm hề hiệp tần cung, Thủ thân ly hề tâm bất trừng.)
*Câu thơ được lấy trong bài Quốc Thương (國殤) của Khuất Nguyên. Bản dịch của câu thơ mình tham khảo ở Thi Viện nhé. Chứ tui không dịch được thơ cổ đâu.
Ấn triện đề tên là “Tiêu Mặc Đình”.
Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Mặc Đình, những lính đào ngũ đều cúi đầu, không dám lên tiếng.
Lúc này, một lão binh tóc bạc trắng, chống gậy đi lên phía trước, run giọng nói.
“Tứ điện hạ, mọi người bị mắc kẹt nhiều ngày, tuyết lớn phong tỏa đường đi, vật tư khan hiếm.”
“Chúng tôi, những thương binh này không thể ra trận, chỉ biết lãng phí lương thực.”
“Hôm qua điện hạ chia đào tươi và lạp xưởng cho chúng tôi, binh lính canh gác một miếng cũng không được ăn, mọi người hổ thẹn không dám nhận, không muốn trở thành gánh nặng cho mọi người, định tự vẫn trên bãi tuyết, xin điện hạ hãy dùng thi thể của chúng tôi làm lương thực cho quân doanh!”
Bạch Vi kinh ngạc.
Họ lại tình nguyện làm “lương thực quân doanh”, để đồng đội ăn thịt mình?
Tiêu Mặc Đình cau mày, quát lớn.
“Ta đưa các ngươi ra ngoài, không phải để các ngươi chết trên vùng đất tuyết này! Hơn nữa ta đã mang lương thực trở về.”
Lão binh cười chua xót, “Hơn hai nghìn thạch lương thực chỉ đủ cho ba vạn đại quân ăn hai bữa. Chúng tôi đều là người tàn phế, đã rất cảm tạ vì điện hạ không bỏ rơi, thuộc hạ theo điện hạ chinh chiến, chết cũng không hối tiếc, xin hãy dành số lương thực tiết kiệm được cho những huynh đệ cần nó hơn!”
Nói xong, ông ta đột nhiên rút trường kiếm, hét lớn một tiếng.
“Huynh đệ, ăn thịt chúng ta mới có sức lực phá vòng vây, trở về cố hương!!”
Máu tươi bắn ra!
Lão binh tự vẫn tại chỗ, ngã xuống vũng máu!
Bạch Vi kinh hãi đến mức quên cả thở!
Cô đã từng xem cảnh chiến tranh trên tivi, nhưng chưa bao giờ chứng kiến cái chết chân thực như vậy, thật quá tàn khốc!
Tiêu Mặc Đình cũng sững sờ!
Thấy lão binh tự vẫn, mấy thương binh cũng đứng ra.
“Nguyện trời phù hộ điện hạ!”
“Trời phù hộ Đại Lương!”
“Huynh đệ, ăn thịt chúng ta, mới có sức lực phá vòng vây, trở về cố hương!!”
Vài thương binh nối tiếp nhau, tự vẫn tại chỗ.
Máu tươi nóng hổi rơi xuống nền tuyết trắng, vô cùng chói mắt.