Tủ Quần Áo Thông Đến Thời Cổ Đại, Tôi Trở Thành Quân Sư Giúp Nam Phản Diện Lên Ngôi Vua

Chương 5: Thế chấp

Bạch Vi dừng bước.

Một khối hai mươi vạn, hai khối sáu mươi vạn!

… Cô rút lại lời vừa nói!

Lúc này, ông Trần gọi cô lại.

Người nông dân già mặt đỏ bừng, ngượng ngùng xoa xoa tay.

"Tiểu Vi, cháu... còn cần rau nữa không?"

"Tháng này tiền thuốc của ta vẫn chưa có, rau thì lại ế."

"Cháu nội không tìm được việc, tiền tiết kiệm trong nhà cũng hết sạch, ta thật sự không còn cách nào."

Bạch Vi kinh ngạc nhìn ông, "Ông Trần, ông sao vậy?"

Ông Trần mặt đầy vẻ lo âu.

"Ta bị bệnh tim mạch vành, ngày nào cũng phải uống thuốc, nếu không sẽ lên cơn. Nhưng giờ rau chẳng ai mua, ta đến thuốc cũng không mua nổi."

"Hôm qua có một thương lái đến, một cân củ cải chỉ trả năm hào, số tiền ấy đến mua phân bón cũng không đủ."

Bạch Vi nghe mà thấy xót xa.

Được mùa mất giá.

Năm nay được mùa, bà con nông dân cứ ngỡ sẽ kiếm được nhiều tiền, nào ngờ thương lái lại ép giá, không ít hộ nông dân vất vả trồng trọt, cuối cùng lại lỗ vốn.

Con trai và con dâu của ông Trần mất vì tai nạn giao thông mấy năm trước, ông phải gắng gượng tuổi già cày cấy nuôi đứa cháu bị thiểu năng trí tuệ, còn cho nó ăn học, thật không dễ dàng gì.

Nếu rau không bán được, hai ông cháu biết sống sao đây?

Ông Trần cười khổ, "Cũng không biết bộ xương già này còn sống được mấy năm, bác sĩ bảo ta phải mổ, nhưng mười mấy vạn tiền phẫu thuật, một người làm ruộng như ta lấy đâu ra? Nếu có một ngày ta chết đi, cũng là số phận của người nông dân chúng ta, chỉ tội nghiệp cho thằng A Minh."

Bạch Vi thấy chua xót trong lòng, cô muốn giúp ông Trần sống tiếp nhưng bản thân cô đến tiền thuê đất cũng không trả nổi.

"Ông Trần, ông đừng lo lắng, cháu sẽ hỏi thăm xem chỗ nào thu mua rau."

Bình thường ông Trần rất tốt với cô, còn thường xuyên cho cô rau miễn phí, đều là hàng xóm láng giềng, cô có thể giúp được gì thì giúp.

Rời khỏi nhà ông Trần, Bạch Vi trở về trang trại.

Thôi kệ!

Cô phải bán ngọc bội phượng này đi.

Chuyện cô dâu ma quỷ gì đó, cứ kiếm được tiền rồi tính sau.

Đang định ra ngoài thì trong sân bỗng vang lên tiếng đập cửa “ầm ầm”.

Bạch Vi cười khẽ.

May mà cô nhanh trí, hôm qua đã lắp cửa chống trộm, lại còn là loại chống đạn đặc ruột.

Dù bà bác cả có dẫn theo năm người đến, cũng đừng hòng phá được!

Bạch Vi hái một quả đào trên cây, lau qua loa vào áo rồi vừa gặm vừa đi ra, "Bác gái cả, sao bà lại đến nữa rồi, chó trong làng cũng không siêng năng như bà..."

Chưa nói hết câu, cô đã sững người.

"Mẹ?"

Ngoài cửa chống trộm, một người phụ nữ trung niên gầy gò đang đứng, đội nón lá, khuôn mặt rám nắng đỏ bừng.

Mẹ cô làm nhân viên sắp xếp hàng hóa ở siêu thị Đông Lai trong trấn, rất ít khi được nghỉ, Bạch Vi không ngờ mẹ lại đến, vội vàng mở cửa.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Mẹ cô không kịp chào hỏi, nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi, "Tiểu Vi, hôm qua bác gái cả có đến tìm con không?"

"Dạ có, sao vậy?"

"Chuyện này... đều tại mẹ." Mẹ đầy vẻ áy náy, "Mẹ đã thế chấp trang trại cho bác cả, là mẹ có lỗi với con."

Bạch Vi sững sờ.

Trang trại bị thế chấp rồi?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mười phút sau, cô cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân.

Hóa ra, trước đây khi bố cô ốm nằm viện, nhà đã hết sạch tiền, mẹ đành phải cầu cứu bà nội, không ngờ lại bị bà mắng nhiếc một trận, bà không chịu đưa một đồng nào, còn nói mẹ đến lừa tiền.

Sau đó bác cả xuất hiện, nói có bạn bè mở công ty cho vay online, dẫn mẹ đi vay.

Mẹ đang lúc nguy cấp nên đã vay của công ty đó mười lăm vạn, bác cả cũng được một khoản tiền hoa hồng kha khá.

Không ngờ, lãi suất của khoản vay online đó cao đến mức đáng sợ, đến nay cả gốc lẫn lãi đã lên đến hai mươi mấy vạn.

Mẹ không trả được tiền, lúc này bác cả lại nhảy ra, nói có thể nhờ bạn bè miễn lãi, điều kiện là phải thế chấp trang trại cho ông ta, mẹ cô hoảng sợ nên đã đồng ý miệng.

Nghe mẹ nói xong, Bạch Vi tức giận đến mức đầu óc muốn nổ tung!

Thật là quá đáng!

Bố cô không có tiền chữa bệnh, nhà bà nội không giúp đỡ cũng không quan tâm, thậm chí đến thăm cũng không đến.

Bác cả là anh ruột của bố, không đến thăm thì thôi, vậy mà còn ăn trên nỗi đau của người khác, lừa mẹ cô đi vay nặng lãi, bản thân thì ăn tiền hoa hồng!

Đứng trước đồng tiền, họ còn tình thân ruột thịt sao?

Mẹ cô vừa khóc vừa nói, "Tiểu Vi, hôm qua bác gái cả dẫn người đến làm loạn, bắt mẹ phải trả ba nghìn tiền thuê đất cho bà ấy. Mẹ đã mượn tiền của đồng nghiệp để trả cho bà ấy rồi. Chuyện này là mẹ sai, mẹ sẽ đi tìm việc làm thêm rửa bát, kiếm tiền trả nợ vay online."

Bạch Vi nhìn thân hình gầy gò của mẹ, đôi bàn tay chai sạn đầy vết nứt nẻ, thấy xót xa đến nghẹn ngào.

Mẹ cô là phụ nữ nông thôn, không có học thức, vì chữa bệnh cho bố, mẹ đã phải chạy vạy khắp nơi, nhiều lần quỳ xuống vay tiền, tóc cũng đã bạc trắng.

Nhà bà nội là người thân máu mủ của bố, vừa kinh doanh vừa chăn nuôi, là hộ giàu có nhất nhì làng bên, vậy mà họ không những bắt nạt mẹ con cô, còn muốn chiếm đoạt trang trại của cô!

Thật vô liêm sỉ!

Chẳng phải là thấy nhà cô không có con trai sao?

Bạch Vi siết chặt nắm đấm, nắm chặt ngọc bội phượng trong lòng bàn tay.

"Mẹ, chuyện tiền để con lo."

Trang trại có đất có vườn cây ăn quả, còn có nhà nghỉ, bác cả chỉ nói miệng một câu đã muốn lấy đi.

Lũ người này tham lam vô độ, muốn ăn tươi nuốt sống nhà cô!

Không đời nào!

Bạch Vi lên xe đạp, "Mẹ, con đi vào trấn một lát."

Cô phải bán ngọc bội!

Phía sau, vang lên tiếng gọi của mẹ.

"Đào trong vườn đều chín cả rồi, không hái thì sẽ hỏng mất! Hôm nay mẹ được nghỉ, mẹ sẽ giúp con hái đào đem bán cũng kiếm được chút tiền."

Bạch Vi nghe mà thấy cay cay nơi sống mũi.

Mẹ cô cả đời vất vả, không dễ gì được nghỉ một ngày, cũng phải đến giúp cô hái đào.

Ba mẹ trên đời đều như nhau, cả đời vất vả vì con cái.



"Xoẹt!"

Ánh kiếm lóe lên, đầu người rơi xuống đất!

Hai cái xác không đầu đổ ầm xuống!

Phủ Thái thú lúc nửa đêm.

Ánh nến lay động, ánh kiếm lạnh lẽo, máu chảy lênh láng!

"Xin Tứ điện hạ tha mạng!" Thái thú Thành Tuyên là Giả Thuận quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy!

Tiêu Mặc Đình mặc giáp bạc, trên khuôn mặt tuấn tú dính vài giọt máu tươi, y nhấc thanh trường kiếm nhuốm máu, bình tĩnh lau vào quần áo của xác chết.

"Chỉ là xử lý gián điệp trong quân, Giả đại nhân không cần kinh hoảng."

Giả Thuận mặt mày tái mét.

Không hoảng?

Hắn không hoảng mới lạ!

Chiến Thần Bắc Cương Tiêu Mặc Đình, nửa đêm dẫn theo mười mấy thân binh lẻn vào thành, chạy đến phủ của hắn, một đao một mạng chém đầu hai người!

Đây là xử lý gián điệp?

Rõ ràng là gϊếŧ gà dọa khỉ!