Tủ Quần Áo Thông Đến Thời Cổ Đại, Tôi Trở Thành Quân Sư Giúp Nam Phản Diện Lên Ngôi Vua

Chương 4: Chút lương thực cứu đói

Quân sư chia thức ăn xuống, mấy chục thương binh bệnh nặng nhất, mỗi người được chia một khúc lạp xưởng nhỏ bằng đầu ngón tay, cùng một miếng đào nhỏ.

Thương binh xúc động đến ứa nước mắt.

“Lạp xưởng này ngon quá!”

“Trời đất ơi, cả đời tôi chưa từng được nếm đào tươi.”

“Ngon, nhưng mà ít quá.”

Tiêu Mặc Đình nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên nỗi áy náy dày đặc.

Nếu y ăn ít đi một miếng, thì có thể chừa lại thêm một chút lạp xưởng, nhưng lúc đó y đói đến mức thần trí mơ hồ, hoàn toàn không khống chế được bản thân.

Binh lính bên ngoài lều nhìn với vẻ thèm thuồng, ánh mắt sáng rực.

Đột nhiên, một tiểu binh gầy yếu ngã thẳng xuống.

Tiêu Đại Bảo biến sắc, vội vàng xông ra khỏi lều soái.

Đó là Tiêu Lục Cân, đệ đệ mười hai tuổi của hắn.

Quân y vội vàng chạy đến, chẩn đoán một hồi rồi thở dài một hơi, “Hắn nhiễm phong hàn, trong bụng toàn rễ cỏ, lại mấy ngày không dính nước cơm, xem ra không ổn rồi.”

“Lục Cân! A!!” Tiêu Đại Bảo đau đớn kêu gào, ôm chặt lấy đệ đệ.

Sáu huynh đệ nhà họ Tiêu đi lính, bốn người tử trận, chỉ còn lại hắn và đệ đệ.

Binh lính im lặng nhìn qua, chuyện như thế này, ngày nào cũng diễn ra.

Tiếng vó ngựa vang lên!

Do thám phi ngựa đến, nhảy xuống ngựa, quỳ trước lều.

“Bẩm Điện hạ, Thái thú Thành Tuyên không mở cửa thành, không muốn cho mượn nửa hạt lương thực, còn nói trấn giữ biên cương là việc chúng ta nên làm. Quân doanh thiếu lương thảo, không liên quan đến ông ta, bảo Ngài… bảo Ngài có bản lĩnh thì lên Thịnh Kinh tìm Hoàng thượng xin lương đi…”

Lông mày Tiêu Mặc Đình càng nhíu chặt hơn.

Y đã phái do thám đi đàm phán với Thái thú Thành Tuyên, muốn Thái thú mở kho cho mượn lương thực.

Đây là hy vọng cuối cùng của y.

Không ngờ, vậy mà vẫn thất bại.

Binh lính đều rục rịch, trong quân doanh tràn ngập bầu không khí bi thương.

Đột nhiên, có tiếng nói vang lên.

“Mẹ kiếp, chúng ta liều chết bảo vệ Thành Tuyên, Thái thú lại nhất quyết không mở cổng thành, muốn để chúng ta chết rét ở đây, chi bằng chúng ta đánh Thành Tuyên cướp lương thực!”

Sắc mặt Tiêu Mặc Đình sa sầm, quát lớn, “Im miệng! Các ngươi đều là binh lính Đại Lương, nhiệm vụ là bảo vệ quê nhà, sao có thể cướp bóc của dân lành?”

Nói xong, đứng dậy chỉ vào tên binh sĩ đó quát.

“Kéo xuống, đánh hai mươi gậy.”

Trong doanh trại hỗn loạn.

“Điện hạ, chúng ta bảo vệ Thành Tuyên, họ lại muốn chúng ta chết ở ngoài, trận chiến này còn có ý nghĩa gì?”

“Thay vì chết cóng trên tuyết, chi bằng chúng ta công thành, chiếm lấy Thành Tuyên.”

“Đúng, gϊếŧ Thái thú Thành Tuyên, chúng ta còn giữ được mạng.”

Có người rút đao ra, “Huynh đệ, sống không nổi nữa, chúng ta bây giờ đi đánh Thành Tuyên.”

“Được! Gϊếŧ Thái thú, cướp kho lương.”

Cả quân doanh hưởng ứng!

Thấy tình hình hỗn loạn, Tần Trảm cau mày, “Tứ Điện hạ, mọi người đói quá lâu rồi, bây giờ không thể kìm nén được nữa! Đức Quý phi vẫn luôn muốn nắm thóp ngài, hôm nay nếu đánh Thành Tuyên, bà ta nhất định sẽ nhân cơ hội này xúi giục bá quan, tố cáo ngài tội mưu phản!”

Hai mắt Tiêu Mặc Đình đỏ ngầu.

Quân sĩ đều là huynh đệ vào sinh ra tử với y, y nào có muốn để họ chịu đói?

Nhưng y không thể cướp bóc dân lành!

Thấy tiếng hô hào đánh Thành Tuyên bên ngoài lều ngày càng dâng cao, Tiêu Mặc Đình đang định đứng dậy trấn áp, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh!

Trải qua nhiều trận chiến, y lập tức nhận ra, đây là mùi thịt lợn tươi!

Y kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía tủ quần áo ở góc lều.

Chẳng lẽ là…

Tiêu Mặc Đình bật dậy, bước tới mở cửa tủ, đồng tử lập tức co rút!

Trong tủ, nửa con lợn lặng lẽ nằm đó, cùng với mười mấy khúc xương lớn, hai sọt củ cải, lại còn có cả một túi gừng già!

Thần linh lại hiển linh rồi!

Trong lòng Tiêu Mặc Đình vô cùng kích động, tim đập thình thịch!

Bên ngoài lều vang lên tiếng hô.

“Đi, chúng ta đi gϊếŧ Thái thú Thành Tuyên, phá thành cướp lương!”

Tiêu Mặc Đình hít sâu một hơi, sải bước ra khỏi lều soái.

“Tất cả tại chỗ chờ lệnh, ai kháng lệnh, gϊếŧ không tha!”

“Quân nhu quan, mang thức ăn trong lều ta ra, nhóm lửa nấu thịt!”

“Y quan, nhanh sắc nước gừng, cho thương binh xua lạnh trị bệnh.”

Vừa dứt lời, hàng vạn quan binh im phăng phắc, tất cả đều ngây người.

Điện hạ… thật sự mang thức ăn về rồi!!

Ngay sau đó, tiếng hoan hô vang trời.

“Điện hạ mang thức ăn cứu mạng về rồi!”

“Có thịt lợn, thật tốt quá.”

“Tiêu Đại Bảo, có thịt có nước gừng, đệ đệ Lục Cân của ngươi được cứu rồi!”

Trên vùng đất băng giá, doanh trại cuối cùng cũng bốc lên khói bếp!

Tất cả quân sĩ vui mừng như đón tết.

Không lâu sau, mùi thơm của canh xương lợn củ cải lan tỏa khắp doanh trại, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Quan binh đói rét đã lâu, giờ đây bưng bát canh thịt lợn nóng hổi thơm phức, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười.

Dù mỗi người chỉ được chia một bát nhỏ, trong canh còn lẫn rễ cỏ vỏ cây, nhưng thế cũng đã mãn nguyện.

“Bịch”

Tiêu Đại Bảo quỳ xuống đất, vừa khóc vừa dập đầu lia lịa.

“Cảm tạ Điện hạ đã cứu mạng đệ đệ Lục Cân của thần!”

Nước gừng cay nóng đã kéo Tiêu Lục Cân trở về từ cửa tử.

Tiêu Mặc Đình ngồi trong lều, nhưng vẫn cau mày.

Thần linh ban thức ăn, nhưng y đã không còn gì để dâng lên nữa.

Binh nghèo thì một mình nghèo, tướng nghèo thì cả đám nghèo, binh lính dưới trướng y cũng nghèo như y.

Y còn phải nuôi ba vạn binh mã, chút canh thịt lợn này chỉ đủ nhét kẽ răng.

Lương thực ngày mai, lại lấy ở đâu ra?

Đột nhiên, một mùi hương đào thoang thoảng bay ra.

Trong đầu Tiêu Mặc Đình lóe sáng, y lập tức mở tủ quần áo.

Y lại một lần nữa kinh ngạc.

Chiếc tủ gỗ vừa rồi còn trống không, vậy mà lại có thêm một sọt đào tươi ngon mọng nước, còn đọng sương, hương thơm tỏa ra ngào ngạt!

Lúc này, Tiêu Mặc Đình máu nóng dồn lên, khóe mắt ươn ướt!

Sáu tuổi bị đày đến Bắc cương, cùng ăn cùng ở với quan binh trấn giữ biên cương, bảo vệ nước nhà, lập vô số chiến công, toàn thân đầy thương tích!

Nhưng phụ hoàng không hề khen thưởng y nửa lời, còn nhiều lần truyền chỉ khiển trách.

Mẫu phi ở lại thâm cung cũng bị lạnh nhạt, bị chúng phi ức hϊếp, không dám ngẩng đầu.

Nhưng thần linh của y ấy vậy lại ra tay giúp đỡ y nhiều lần.

Trong lòng Tiêu Mặc Đình dâng lên nỗi áy náy.

Thần linh ban cho y vật tư quý giá, y chỉ dâng lên một chiếc nhẫn ngọc cùng nửa miếng ngọc bội không đáng giá.

Đúng lúc này, y đột nhiên nhìn thấy trên tủ quần áo có chữ viết, lập tức nheo mắt lại.

…Có thể trao đổi đồ vật với thần linh?

Còn nữa, ∩▽∩ là phù văn gì?

Tiêu Đại Bảo ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong lều có một sọt đào tươi, mắt sáng rực lên.

“Điện hạ, mẫu thân ta nói… ăn mảnh, sẽ bị sét đánh…”

Tần Trảm mắng, “Điện hạ không phải người ăn mảnh, sét đánh ở trên, Điện hạ chắc chắn sẽ chia đào cho chúng ta ăn, đúng không, Điện hạ?”

Sắc mặt Tiêu Mặc Đình không chút thay đổi, y nào có nghe không ra hai người này đang hát đôi.

Chỉ là y không định chia đào xuống.

Bởi vì, còn có công dụng khác.

Tiêu Mặc Đình ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thành Tuyên.

Tuyết bay mù mịt, tường thành vẫn cao ngất!

Muốn vây chết y và binh mã ở đây, thật tưởng y sẽ bó tay chịu chết sao?

Bây giờ có đào tươi, y lập tức nghĩ ra đối sách!

“Tiêu Đại Bảo, Tần Trảm, vào đây bàn bạc!”



Làng Thanh Sơn.

“…Phượng bội là tín vật đính ước thời xưa, nam tử trao phượng bội cho cô gái mình yêu mến, giữ lại long bội, đợi đến đêm tân hôn rồi hợp thành một đôi.” Ông Trần cầm kính lúp, giơ phượng bội lên xem xét tỉ mỉ.

Bạch Vi ngồi xổm bên cạnh, nghe mà giật mình thon thót!

Hôm qua cô lấy từ trong tủ ra một miếng phượng bội, sáng nay liền đến tìm ông Trần giám định.

Không ngờ, miếng ngọc bội này lại là vật đính ước.

Anh ma giao phượng bội cho mình, chẳng lẽ là muốn mình làm tân nương của anh ta sao?

Bạch Vi sợ toát mồ hôi lạnh, đứng dậy bỏ đi.

Cô phải trả lại ngọc bội cho anh ma!

Phía sau lại truyền đến giọng nói của ông Trần.

“Miếng phượng bội này ít nhất cũng bán được hai mươi vạn, nếu là một đôi, thì giá trị tăng gấp đôi…”