Sương Lăng cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay mình, cốt truyện giờ đã thay đổi, mặc dù có thêm một nhiệm vụ phi thăng trong mười năm dường như bất khả thi, nhưng đó là chuyện của giờ Mão ngày mai!
Ngay cả hắn cũng không vội, mình vội gì chứ?
Cuối cùng Sương Lăng cũng thư giãn và thả lỏng.
Giờ đây khi nàng tập trung lại, có thể cảm nhận được linh khí trong không khí đang hướng về phía nàng, cảm giác này thật kỳ diệu.
Khi vận chuyển linh khí, dường như nàng cảm nhận được có một ánh nhìn từ xa đang âm thầm quan sát nàng, lạnh lẽo và mờ nhạt.
Sương Lăng thử điều khiển linh khí, dần dần, luồng linh khí bắt đầu chuyển động theo ý nghĩ của nàng, ngày càng thuần thục hơn.
Sau khi dẫn khí nhập thể, nàng có thể làm gì đây?
Có vẻ tạm thời chưa thể đánh ai.
Cũng chưa thể điều khiển kiếm bay (hơn nữa không có kiếm).
Sương Lăng suy nghĩ một lúc rồi nhìn thấy chiếc cốc trên bàn gần đó.
- Có thể làm nước có ga.
Nàng thử dẫn linh khí vào trong cốc, một lúc sau, nước trong cốc bắt đầu sủi bọt rồi nén lại thành một loại thức uống có ga.
Sương Lăng cẩn thận nâng cốc uống một ngụm, suýt chút nữa xúc động mà khóc, ga thật mạnh! Tự mình làm mới thật là tuyệt, nếu thêm đường và đá vào, chẳng phải đây là bản sao của Sprite sao?
Băng Lôi Bích! Đủ để đãi cả Hợp Hoan Tông!
“…?”
Ánh nhìn quan sát nàng từ xa lặng lẽ biến mất.
Sương Lăng hào hứng nâng cốc Lôi Bích lên uống, chợt phát hiện ánh trăng vừa xuyên qua cửa sổ bỗng nhiên đã hoàn toàn chìm xuống, cả ngọn núi như bị bao phủ trong một màn đen bất thường.
Ôn Triều đứng dậy mở cửa phòng, lúc này Sương Lăng mới nhìn thấy khắp núi đồi đã có đông đúc kiếm tu đứng chờ từ khi nào, ánh mắt nóng rực, ai nấy đều đầy vẻ háo hức, sẵn sàng thử sức.
Trong số đó có Minh Thanh Yên và một nhóm đệ tử thế gia.
Tâm trạng của Minh Thanh Yên đã chuyển biến tốt. Nàng ta đã dò hỏi, quả nhiên thánh nữ không hoàn thành được nhiệm vụ. Chỉ có đám người Hợp Hoan Tông ngây thơ kia mới tin rằng kiếm tôn lại để mắt đến một kẻ chỉ có bề ngoài như nàng.
Trong lòng nàng ta, thánh nữ giờ đã chẳng còn đáng để tôn trọng nữa.
“Chúng ta đi thôi, thánh nữ.” Khấu Dao tiến lại đỡ Sương Lăng.
Sương Lăng vẫn còn mơ hồ, tâm trí còn lởn vởn ý nghĩ về việc dùng linh khí để chế tạo nước có ga, bèn ngẩn ra hỏi: “Đi đâu?”
“Sương mù kiếm đêm đã dâng lên rồi. Tối nay tất cả chúng ta tập trung ở đây là để bảo vệ an toàn cho thánh nữ.”
“Đây là truyền thống mỗi lần kiếm tôn xuất quan, bởi ở đỉnh Không Tại tồn tại vô số kiếm gãy và kiếm mang oán hận đã bị kiếm tôn chém đứt qua nhiều năm. Mỗi lần kiếm tôn tiến cảnh, kiếm ý của ngài lại bao phủ toàn bộ vùng này khiến các kiếm gãy mang theo ý niệm của đại năng dao động rung chuyển, tràn ngập oán hận. Hàng tỷ vết kiếm hóa thành mây đen phủ khắp núi non tạo thành màn sương kiếm đêm.”
Sương Lăng sửng sốt: Cố Viết Trần! Ngươi thật đã gây họa khắp nơi?
Ngoài cửa sổ, Minh Thanh Yên lộ vẻ mong đợi pha chút e thẹn.
“Điều quan trọng nhất là mỗi lần kiếm đêm diễn ra sẽ có một đệ tử được kiếm tôn đích thân chỉ dạy.”