Sương Lăng lo sợ mình vừa bước vào đã bị kéo vào mấy trò chơi tập thể, vô cùng căng thẳng, đang phân vân không biết có nên mở cửa hay không thì cửa đột nhiên bật mở.
Mọi người bên trong đồng loạt quỳ xuống trước nàng.
“Chúc mừng thánh nữ!”
“Cung nghênh thánh nữ!”
“Chúc mừng thánh nữ đã thi triển thuật mê hoặc tuyệt đỉnh!”
Sương Lăng ngây ra.
Tại, tại sao nghe họ nói lại giống như đây là điều gì đó rất vinh dự vậy nhỉ?
Trước mặt nàng là những gương mặt đầy tôn kính và nhiệt tình, trong đó có nữ tu sĩ kiều diễm vừa giúp nàng áo choàng ở đỉnh núi, Sương Lăng lục lại ký ức của thánh nữ, nhớ ra nàng ấy tên là Khấu Dao, sư tỷ của nàng.
Khấu Dao mặc một chiếc váy lụa mỏng khói tím, gợi cảm lộ da thịt, cặp lông mày lá liễu cùng đôi môi đỏ thắm đầy tình cảm, hoàn toàn phù hợp với hình tượng yêu nữ Hợp Hoan Tông mà người đời thường nghĩ đến. Nhưng Sương Lăng cũng nhớ ra trong cốt truyện gốc, Khấu Dao là người đã liều mình xông vào đường Giới Luật để tranh đoạt thi thể thánh nữ, cuối cùng bị nhục mạ tận cùng, chỉ còn sót lại một phần thi thể chìm xuống đáy biển.
Bên cạnh Khấu Dao là một thiếu niên áo đỏ có gương mặt khôi ngô thanh tú tên Ôn Triều, là kiếm đồng duy nhất được phép vào trong điện Không Tại để quét dọn. Trong sách, khi bị phát hiện là ma tu, y chịu hình phạt nặng nề nhưng quyết không khai ra đồng môn khác, trước khi chết còn hét lên rằng mình có lỗi với kiếm tôn nhưng Hợp Hoan Tông nhất định sẽ hưng thịnh.
Còn nhiều khuôn mặt khác, trong cốt truyện ban đầu từng người một đều chết không có chút danh dự nào, chỉ được nhắc đến qua loa.
Khi đọc truyện, Sương Lăng chưa từng đứng về phía Hợp Hoan Tông, thậm chí còn hiểu được nguyện vọng của nữ chính khi rời bỏ tông môn. Nhưng giờ khi đã trở thành thánh nữ của Hợp Hoan Tông, nhìn những con người trước mắt này, những người cũng chỉ muốn sinh tồn, Sương Lăng chỉ xác định một điều:
Ai đối tốt với nàng, người đó chính là người tốt.
Quan sát xung quanh, nàng nhận ra ký túc xá này rất rộng rãi, nội thất cũng tốt, thực tế thì tu vi của nàng thấp nhất trong phòng này, vừa mới Luyện Khí mà thôi. Nhưng ở Hợp Hoan Tông, mọi người đều kính trọng thánh nữ, nhường cho nàng căn phòng lớn nhất, giường chiếu cũng sạch sẽ. Trong lúc nàng chưa trở về, họ đã ngồi trên sàn chờ nàng.
Sương Lăng được mọi người đón vào giữa, nàng không nói gì nhưng căn phòng tràn đầy tiếng trò chuyện. Mọi người đã quen với sự ít nói của thánh nữ nhưng chỉ cần nàng ở đây, toàn bộ tông môn sẽ có thêm niềm tin.
“Mặc dù thánh nữ chưa thể lấy được nguyên dương nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thành công!”
“Nếu đám đệ tử thế gia biết chuyện này chắc chắn sẽ tức chết, hôm nay những người canh giữ ở đó, chẳng phải ai cũng muốn làm đệ tử đầu tiên hoặc đạo lữ của kiếm tôn sao.”
“Đáng tiếc là tiểu sư muội cũng theo bọn họ, không để ý đến chúng ta nữa.”
“Chẳng lẽ hôm ấy ta dẫn mọi người về làm động tác trồng cây chuối kêu gào làm nàng ấy phiền lòng sao?”…
Kỳ lạ thay, cảm giác tập thể mạnh mẽ này dần dần làm dịu đi sự lo lắng và ngại giao tiếp của nàng. Trong lòng nàng, từ ký ức của thánh nữ bỗng nảy sinh một sự thân thiết và ấm áp đối với họ.