Lông mày Cố Viết Trần khẽ động.
Linh lực hắn truyền vào bỗng bùng nổ, tựa như băng tan tuyết lở, cũng như trọng kiếm phá núi chém thẳng xuống biển, khí thế cuồn cuộn, một dòng linh lực rộng lớn không phải ai cũng có thể chịu đựng.
Nhưng tất cả vẫn bị kinh mạch và khí hải của nàng nuốt chửng.
Ánh mắt Cố Viết Trần khẽ biến đổi.
Trong tầm nhìn của Sương Lăng khi nhắm mắt, nàng bỗng cảm nhận được một sự bao la không gì sánh được, hoàn toàn khác hẳn với trải nghiệm vừa rồi khi dẫn khí nhập thể.
Chưa từng có ai khai thông kinh mạch cho thánh nữ, cả đời nàng chỉ chờ để gắn bó với một nam nhân mạnh nhất, không ai tìm hiểu di sản thực sự của thánh thể là gì. Trong ký ức cơ thể của Sương Lăng, thánh nữ chưa bao giờ trải qua cảm giác sảng khoái, thỏa mãn như thế này.
Nàng như từ đáy biển sâu cưỡi cá kình vươn lên, thấy được vùng trời bao la với hàng vạn cá cổ khổng lồ bơi lội, di sản cổ xưa đặt nặng trên đôi vai nàng, nàng đứng giữa biển sóng trào, từ xa nghe thấy hàng vạn người đang cao giọng ngâm vang.
Họ đang gọi tên ai?
Danh hiệu… tiên… thân ngự… bầu trời Bích Lạc…
Nơi âm dương giao hòa… tiến vào cõi hoang vu… thách thức đỉnh cao…
Đùng...
Tình cổ đã lắng xuống.
Sương Lăng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Viết Trần thu tay lại, cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
“Sáng mai giờ Mão tới.”
“Ồ, ồ.” Thật ra Sương Lăng không biết giờ Mão là lúc nào, dù sao thì nàng cứ gật đầu cái đã. Không bắt nàng tu luyện ngay lập tức, còn có thời gian ngủ nghỉ, nàng đã thấy mình thật may mắn.
Cố Viết Trần lại đeo trọng kiếm, nhạt nhẽo nói: “Kinh mạch của ngươi vừa rộng vừa dẻo dai, cả đời ta chưa thấy ai như vậy.”
Sương Lăng ngơ ngác chớp mắt: Hả?
“Khó bị tổn thương, tự phục hồi rất nhanh, khả năng tiếp nhận cực mạnh.”
Sắc mặt Sương Lăng bỗng nhiên trở nên mơ màng.
Cuối cùng kiếm tôn lạnh nhạt kết luận: “Ta đã biết pháp môn nào hợp với ngươi rồi.”
Sương Lăng lộ vẻ lo lắng nhưng lại khó mà nói rõ ra.
Đến khi xuống núi, nàng vẫn còn băn khoăn.
… Hình như Cố Viết Trần đã hiểu lầm điều gì đó.
Tự hồi phục nhanh, tiếp nhận mạnh.
Đó là vì nàng mang thánh thể Hợp Hoan.
Nàng... chịu đựng giỏi nha!
Aaa!
…
Sương Lăng nhẹ nhàng trở về nơi ở của đệ tử.
Dù diễn biến sự việc có hơi kỳ lạ nhưng phải thừa nhận rằng có tu vi đúng là khác biệt. Lúc đi nàng chạy đến mức suýt kiệt sức nhưng lúc về lại cảm thấy bước chân nhẹ tênh, chẳng mấy chốc đã về đến nơi.
Theo trí nhớ, vừa đến trước cửa phòng mình, nàng bỗng nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười nói vui vẻ của đám nữ tử, là các đồng môn từ Hợp Hoan Tông.
Sương Lăng ngay lập tức thấy căng thẳng.
Vốn dĩ nàng đã không giỏi giao tiếp, giờ lại có một vấn đề đáng lo hơn...
Cứu, cứu mạng, họ có đang tụ tập để làm chuyện bậy bạ không?
Dù sao đây cũng là Hợp Hoan Tông, nói gì thì nói cũng là ma tu, trong nguyên tác thế giới này đã trải qua mười năm bạo lực cấm ma, góc nhìn của nữ chính mô tả Hợp Hoan Tông rất tiêu cực, đầy rẫy sự trụy lạc, nham hiểm, trơn tuột.