Hay Là “Xiên” Ta Luôn Đi!

Chương 18: Linh cảm không lành

Sương Lăng đang cầm ly đồ uống, tay nàng bỗng nhiên bắt đầu run rẩy.

Lớp sương đen dày đặc đã bao trùm bốn phía, cuối cùng Sương Lăng hoàn hồn, hỏi: “Khoan đã, sương kiếm này bao giờ mới kết thúc?”

“Vào giờ Mão nó sẽ tan hết, yên tâm đi.”

Sương Lăng: …

Trong màn đêm tối đen như mực, nàng giơ tay lên trời, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.

Đồ tệ hại!

Hắn căn bản không hề có ý để nàng ngủ!

Tăng cường huấn luyện riêng đây mà!

Làn sương dày đặc tan ra, bóng người xung quanh lập tức trở nên mờ nhạt và biến mất, âm thanh cũng như bị nhấn chìm, không nghe rõ nữa.

Khung cảnh như thể chỉ còn lại mỗi mình nàng.

Ánh trăng đã hoàn toàn bị che khuất, mặt đất chỉ còn lại chút ánh sáng trắng nhợt nhạt. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, giữa màn đêm đen đặc và ánh sáng thê lương, một vệt sáng xanh lờ mờ của kiếm hiện lên như ma lửa bạc dần dần lan tỏa, trông như hàng vạn mũi tên đang chờ sẵn.

Sương Lăng lo lắng nắm chặt ly nước trong tay, ly nước có ga nàng tự tạo vẫn còn đang sủi bọt.

Trong lòng nàng không khỏi thầm trách mình: Đáng giận, sớm biết vậy đã mang theo vũ khí rồi!

Ai lại đi đánh quái mà mang theo ly nước Lôi Bích chứ?

Trước khi màn đêm hoàn toàn bao phủ, Ôn Triều đã giải thích nguyên lý cho nàng, mỗi mảnh kiếm trong màn sương kiếm đêm đều chứa đựng một tia linh hồn không cam chịu của kiếm chủ đã mất. Kiếm chủ càng mạnh, hoặc càng bị kiếm tôn đánh bại một cách thảm khốc thì mảnh kiếm đó càng trở nên hung hãn.

Đêm nay chỉ cần bị mảnh kiếm làm bị thương sẽ lập tức bị đưa ra khỏi đỉnh Không Tại, nhưng những ai trụ lại được sẽ có cơ hội trải qua một cuộc tôi luyện để tăng tiến tu vi.

Sương Lăng hiểu rồi, đây là một trận đánh với AI và nhiều người chơi cùng tham gia. Với trình độ của nàng hiện tại chắc chắn chỉ có thể gặp phải các đòn tấn công cơ bản. Những khoảnh khắc quan trọng, dĩ nhiên đều dành cho nam nữ chính. Một sinh viên đại học vừa Luyện Khí như nàng thì có thể làm được gì chứ?

Nàng nhìn quanh tìm nơi ẩn náu, may là mấy ngày qua để tránh giao tiếp với người khác, nàng đã quen thuộc với địa hình ở đỉnh Không Tại khi cho mèo và chó ăn.

Vừa tìm được một tảng đá vững chắc để trốn, một ánh mắt lạnh lẽo từ hư không lại nhìn xuống nàng.

Sương Lăng cuộn người như một chú sóc, ngồi im tại chỗ, dù sao… nếu sau khi ra khỏi trận này mà không được ngủ thì nàng ngồi trốn trong này một lúc có sao đâu!

Đột nhiên, có vẻ như lại có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Lần này còn nghe thấy cả tiếng thở phì phò gần đó.

Linh cảm không lành trỗi lên, nàng từ từ ngẩng đầu.

Trong màn sương đen, một đôi mắt xanh lam to lớn từ từ hiện ra, đó là một con thú khổng lồ đầy mảnh kiếm tối sẫm cắm trên lưng. Con quái vật đó trông vừa như rùa vừa như voi, đôi mắt bị cắm hai chuôi kiếm gãy, chảy ra chất lỏng đen từ màn sương đêm đặc quánh giống như máu. Trong sương mù, nó trông như thể toàn thân đầy mắt nhọn hoắt khiến người ta rùng mình, nó đang chầm chậm tiến về phía nàng.