Chương 4: Dạy dỗ em gái
“Nếu muốn mở rộng đất đai, ký chủ cần thu thập thêm giá trị cảm xúc. Khi đạt cấp 1, có thể tiến vào cửa hàng xem các thực vật có thể gieo trồng được.”
“Đây không phải là không gian của tôi sao? Tôi không được xem trước?”
“Không được là không được.”
Sơ Úy hừ một tiếng, được rồi, bây giờ đi thu thập giá trị tình cảm của Sơ Lam đã.
Sơ Lam không mời mà đến, một tay gõ cửa, một tay cầm theo bình ngâm đào thái lát, vẻ mặt lấy lòng bước vào.
“Chị, hôm qua chú hai đã gửi đào Dương Sơn đến, chị mau ăn thử.”
Sơ Úy khoát tay đóng không gian trước mắt lại, Sơ Lam theo bản năng lùi lại vài bước.
Cô ta có cảm giác chị gái đã thay đổi, nhưng cụ thể như thế nào, cô ta lại không thể nói rõ.
Sơ Úy đứng lên, khoanh tay lại.
Bình thường cô đã cao hơn Sơ Lam, vừa đứng dậy, khí thế uy nghiêm áp đảo cô ta “Chị vừa giơ tay lên, em trốn cái gì.”
Sơ Lam chột dạ: “Em…em không trốn.”
Sơ Úy cầm chiếc bình trong tay cô ta, đặt mạnh lên đầu giường, nghiêm nghị nói:
“Em quả thật nên trốn.”
Sở Lam run lên, không dám thở mạnh.
“Lý Cảnh Tùng thích em.”
Cô khẳng định nói.
Trong lòng Sơ Lam rối loạn, ánh mắt trốn tránh: “Chị, chị nói cái gì thế? Em…em nghe không hiểu.”
Sơ Úy nắm lấy cằm dưới của cô ta, buộc Sơ Lam phải nhìn mình: “Nghe không hiểu? Được, để chị giải thích cho em. Lý Cảnh Tùng thích em, em biết. Nhưng em không nói với chị, còn giật dây chị cưới hắn. Cưới một người không thích mình, tương lai sau này của chị ra sao, em chắc hẳn biết rõ. Là chị em ruột, vì sao lại muốn đẩy chị vào hố lửa?”
Sơ Lam không dám thở mạnh, Sơ Úy làm sao…làm sao lại biết Lý Cảnh Tùng thích cô ta?
Sơ Úy trước giờ không phải luôn thờ ơ hay sao? Ánh mắt này của Sơ Úy, khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.
“Chị, em…em không biết Lý Cảnh Tùng thích em.”
‘Chát’, một cái tát vang lên, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Sơ Lam xuất hiện một dấu bàn tay đỏ.
Sơ Lam không dám tin nhìn chằm chằm Sơ Úy, Sơ Úy đánh cô ta?
Tính cách Sơ Úy từ trước đến giờ ôn hòa, làm sao…đột nhiên giống như biến thành người khác?
Ý định của Sơ Úy vốn là muốn chậm rãi đáp trả đầu xỏ đã hủy hoại cả cuộc đời cô, nhưng hiện tại, cô cần thu thập thêm nhiều giá trị cảm xúc.
Cho nên, em gái tốt phải chịu đựng một cái tát này rồi.
Giá trị cảm xúc +50, mở rộng đất năm phần.
Năm phần, tương đương với nửa mảnh đất.
Hai mắt Sơ Úy sáng lên, thật sự có tác dụng.
‘Chát’, cô lại cho Sơ Lam một cái tát.
Giá trị cảm xúc +50, mở rộng năm phần đất.
Thật sự có tác dụng.
Sơ Lam tay ôm một bên mặt, nghiến răng nhìn Sơ Úy “Không phải chị vừa đánh tôi rồi sao?”
Sơ Úy cười cười “Cái tát đầu tiên là em khuyến khích chị lấy sai người, còn cái tát này là do em nói dối, coi chị gái là đứa ngốc. Em cho rằng chị không nhìn ra sao?”
Sơ Lam vừa tức lại vừa sợ. Bởi vì có tật giật mình, ngay cả cãi nhau với Sơ Úy cũng không dám.
Cô ta vừa buông tay xuống, Sơ Úy lại nhanh nhẹn tặng cô ta thêm một cái tát.
Ba cái tát, cộng thêm một mảnh đất ban đầu. Hiện tại cô đã có hai mảnh đất, rất nhanh sẽ tăng lên con số ba.
Hai mắt Sơ Lam như muốn phun ra lửa “Còn cái tát này là vì cái gì?”
Sơ Úy nhún vai “Chị gái dạy dỗ em gái, còn cần lý do sao?”
Sơ Lam nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể chạy trối chết.
Sơ Úy ngoắc ngoắc tay, trong lòng hò hét “Cô đừng chạy, còn một mảnh đất nữa.”
Quên đi, cô còn rất nhiều thời gian.