Trùng Sinh Năm 80: Cô Vợ Quân Y Ngọt Ngào

Chương 3: Bàn tay vàng

Chương 3: Bàn tay vàng

Sơ Quốc Hoa xấu hổ nhìn về phía Lý Cảnh Tùng “Doanh trưởng Lý, cậu…thật sự đã có người trong lòng rồi?”

Lý Cảnh Tùng vẫn còn khϊếp sợ, chưa phục hồi lại tinh thần. Hắn vừa muốn mở miệng phủ nhận, Sơ Úy đã cúi đầu cười lạnh nói “Doanh trưởng Lý không cần miễn cưỡng chính mình, nghĩ một đằng nói một nẻo.”

Cô tiến lại gần hắn, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói “Chẳng lẽ anh muốn tôi nói ra nguyên nhân vì sao anh nhất định phải cưới tôi, anh mới buông tha cho tôi sao?”

Sắc mặt Lý Cảnh Tùng trắng bệch.

Vì sao mọi thứ lại không giống trước? Vì sao Sơ Úy đột nhiên đổi ý?

Hắn muốn bù đắp lại cho cô, vì sao vận mệnh lại trêu đùa bọn họ như vậy?

Nhìn thấy hắn im lặng, Sơ Quốc Hoa đại khái cũng hiểu rõ. Tuy rằng ông muốn bám trụ quan hệ với bên quân đội, nhưng còn chưa đến mức hồ đồ bất chấp hạnh phúc của con gái.

Ông hòa giải nói “Doanh trưởng Lý, thực xin lỗi. Là chúng tôi đã hiểu lầm, khiến cậu khó xử rồi

Ánh mắt Lý Cảnh Tùng lóe lên, kiên định nói: “Người cháu thích là Sơ Úy.”

Sơ Úy trợn mắt, trong mắt đầy sự ghét bỏ.

Tên Lý Cảnh Tùng này sợ rằng đã bị lừa đá mất não, mới có thể nghe lời Sơ Lam đến như vậy.

Sơ Lam kích động, kéo cánh tay Lý Cảnh Tùng: “Doanh trưởng Lý, chuyện này dừng ở đây thôi. Chị của tôi vẫn còn nhỏ, chờ chị ấy trưởng thành lại tính tiếp.”

Sơ Lam sợ hãi Sơ Úy đã biết cái gì. Nếu chuyện bị bại lộ, cô ta sẽ không thể giải thích vì sao lại khuyến khích hắn theo đuổi chị cô ta được.

Lý Cảnh Tùng lặng lẽ gạt tay cô ta, vẻ mặt phức tạp.

Sơ Quốc Hoa nhỏ giọng “Úy Úy, con đã nghĩ kỹ chưa? Có lẽ mọi chuyện chỉ là hiểu lầm?”

Sơ Úy ngẩng đầu, chắc chắn nói “Con còn nhỏ, không muốn đính hôn sớm như vậy.”

Trong nhà này, Sơ Quốc Hoa là người duy nhất quan tâm đến cô. Nhìn thái độ kiên quyết của cô, ông chỉ có thể đáp lại “Doanh trưởng Lý, không thì để thêm một thời gian nữa chúng ta lại bàn chuyện? Úy Úy của chúng tôi quả thật vẫn còn nhỏ.”

Ánh mắt Lý Cảnh Tùng sâu thẳm nhìn Sơ Úy, không nói lời nào, các đốt tay bị siết đến trắng bệch.

Triệu Mĩ Phượng túm lấy Sơ Quốc Hoa, nghiến răng nghiến lợi nói “Chuyện này cứ xong rồi?”

“Quyết định như thế đi. Úy Úy còn nhỏ, hai năm nữa tính chuyện kết hôn cũng chưa muộn.”

Sơ Úy thở phào nhẹ nhõm. Cha cô tuy rằng một lòng hư vinh, nhưng ít ra vẫn đối xử tốt với cô. Còn mẹ, lại là một người vô cùng bất công.

Sơ Lam nhìn kế hoạch của bản thân đã thất bại, tuy trong lòng lo lắng nhưng lại không dám nói gì.

Sơ Quốc Hoa tiễn Lý Cảnh Tùng ra ngoài. Ở bên trong, ánh mắt Sơ Úy quét một vòng trên người Sơ Lam và Triệu Mĩ Phương, sau đó ra khỏi sân nhỏ đi về phía phòng của mình.

Vừa mở cửa, một giọng nói không cảm xúc vang lên trong đầu Sơ Úy.

“Không gian đã được mở thành công.

Cấp độ hiện tại:0.

Tài sản hiện có: một mảnh đất.

Các loại ngũ cốc có thể gieo trồng gồm có lúa, lúa mạch, lúa mì và củ cải trắng. Hạt giống mời ký chủ tự chuẩn bị.”

Sơ Úy nhìn xung quanh không có ai, trước mắt lại xuất hiện mảnh đất trống.

Cô lắc lắc đầu, tại sao xuất hiện ảo giác rồi?

Nhưng cho dù cô có lắc như thế nào, hình ảnh trước mắt vẫn không biến mất.

“Nếu muốn đóng cửa không gian, mời ký chủ ấn nút đóng.”

Sơ Úy chuyển tầm nhìn, phát hiện bên dưới quả nhiên có một nút đóng.

Sơ Úy vốn thông minh, hơn nữa còn sống lại, đương nhiên biết rõ thế giới rộng lớn, nhiều điều bí ẩn.

Cô rất nhanh đã tiếp nhận chuyện bản thân đã thành công mở ra một không gian huyền bí.

Đây…chính là một bàn tay vàng.

Cô biết, những năm 70 này, vật tư vô cùng thiếu thốn. Ở nông thôn bây giờ mọi người vẫn đang làm ruộng tập thể. Nếu bọn họ muốn sở hữu một mảnh đất, phải chờ đến năm 1978 mới bắt đầu độ phân đất cho nông dân.

Nhóm nông dân ngay cả cơm trắng không có mà ăn, từ mùa hè sang mùa đông chỉ ăn khoai lang và ngũ cốc. Trứng là vật phẩm xa xỉ. Còn thịt mấy tháng nửa năm mới được ăn một lần.

Cho nên hiện tại, có lương thực sẽ thu phục được lòng người.

Đây chính là một bàn tay vàng vô cùng hữu ích.

Sơ Úy hiểu rõ. Hiện tại cô chỉ có một mảnh ruộng, ngũ cốc có thể trồng được là lúa nước, lúa mạch và lúa mì, rau củ chỉ có củ cải trắng.

Bên cạnh đồng ruộng có một căn phòng nhỏ. Khi Sơ Úy muốn đi vào, giọng nói của hệ thống vang lên, thông báo cấp bậc của cô chưa đủ.