Trùng Sinh Năm 80: Cô Vợ Quân Y Ngọt Ngào

Chương 5: Về quê hắn

Chương 5: Về quê hắn

Sau khi Sơ Lam rời đi, trong phòng chỉ còn một mình cô.

Lúc này có thời gian rảnh rỗi, Sơ Úy cẩn thận đánh giá căn phòng.

Một chiếc phích nước màu đỏ thẫm, một bình nước tráng men hoa mẫu đơn, một chiếc tủ quần áo gỗ màu nâu sẫm.

Trên tủ là bức tượng chủ tịch Mao, cửa sổ dán chân dung chủ tịch Mao, bên trái là dòng chữ “Mặt trời đỏ rực chiếu xuống đất”, bên phải là “Chủ tịch Mao thân yêu của chúng ta”

Sơ Úy nằm trên giường, tay mân mê tấm rèm sa.

Cô thật sự sống lại. Tất cả những tiếc nuối ở kiếp trước đều có thể bù đắp lại.

Thật tốt!

Thật sự quá tốt rồi!

Sơ Úy xoay người ngồi dậy. Bây giờ đã là hai giờ chiều, thời tiết nắng nóng, nhiệt độ trong phòng rất ngột ngạt.

Cô ngồi xếp bằng trên giường, mặc cho tiếng vo ve râm ran ầm ĩ của đám ong ve bên ngoài

Hiện tại, tâm trạng Sơ Úy đang rất tốt. Cô cầm chiếc quạt đuôi mèo bên gối, nhãn nhã phất tay, một cơn gió nhẹ xuất hiện.

Nếu đã sống lại, cô phải thay đổi cách sống.

Tình yêu và sự nghiệp, chỉ có trẻ con mới lựa chọn. Người lớn phải chọn toàn bộ.

Cô bắt đầu tính toán thời gian. Thời gian đóng quân ở Hải Thành của Hạ Văn Viễn sắp hết, mấy ngày nữa hắn sẽ trở về nhà ở huyện Thông Huyền.

Trong những năm tháng dày vò đó, người đàn ông kia vẫn luôn âm thầm hy sinh rất nhiều cho cô.

Trước khi tháo mặt nạ dưỡng khí của cô, Sơ Lam đã nói toàn bộ mọi chuyện.

Hạ Văn Viễn vẫn luôn thích cô. Ban đầu hắn muốn chờ đến khi cô trưởng thành sẽ theo đuổi cô, lại không nghĩ đến bị Sơ Lam chặn trước một bước, tính kế để cô gả cho Lý Cảnh Tùng.

Đời trước, tính tình cô khác giống một đứa con trai, luôn mơ hồ với tình yêu, vì vậy cứ hồ đồ gả đi.

Năm năm đó, quả thực là dày vò.

Mà Hạ Văn Viễn lúc đó cũng đóng quân ở địa phương, hai người không còn tiếp xúc.

Sau khi Lý Cảnh Tùng qua đời, Hạ Văn Viễn mới nộp đơn xin chuyển đến Hải Thành, trở lại bên cạnh cô.

Hai người lâu ngày nảy sinh tình cảm. Cô cũng thích Hạ Văn Viễn, nhưng Sơ Lam lại dùng một câu “góa phụ liệt sĩ” để chặn lại. Hai người bọn họ rõ ràng rất gần nhau, lại không có cách nào ở bên nhau.

Đời trước Hạ Văn Viễn đến muộn một bước, đời này cô sẽ đi tìm Hạ Văn Viễn sớm một bước.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô quyết định đến Thông Huyền trở thành một thanh niên tri thức xuống nông thôn.

Năm sau, tức 1977, kỳ thi tuyển sinh đại học bị đình chỉ mười năm sẽ được khôi phục. Đời trước, Sơ Lam có thể trở thành một sinh viên đại học danh tiếng, là do mẹ của cô đã dùng không ít quan hệ, giúp Sơ Lam thuận lợi trúng tuyển.

Còn cô, bởi vì gả cho Lý Cảnh Tùng, cuộc hôn nhân không hạnh phúc khiến cô không còn lòng dạ học tập. Sau khi tốt nghiệp trung học liền dừng lại.

Đời nay, cô phải thay đổi vận mệnh của chính mình.

Trở thành thanh niên trí thức xuống nông thôn, có thể được cộng điểm trong kỳ thi tuyển sinh, không cần yêu cầu cao giống như những gia đình kinh doanh như bọn họ

Đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Cô nhìn lại không gian của mình, quả nhiên mảnh đất ban nãy đã trở nên lớn hơn.

Hiện tại cô có hai mảnh đất, nhưng bởi vì cấp độ 0, cho nên cũng không có nguồn cung. Cô phải tự đi chợ mua hạt giống.

Đầu năm nay, là thời đại dùng tem phiếu để mua đồ vật. Phiếu mua lương thực, phiếu mua thịt, phiếu mua vải.

Tóm lại, mua cái gì cũng cần phiếu.

Cô dành một mảnh đất trồng lúa nước, nửa mảnh trồng lúa mì, nửa mảnh còn lại trồng lúa mạch và củ cải.

Mỗi mảnh đất cần khoảng 20 hạt giống. Cô dùng phiếu đổi hạt giống, sau đó rải chúng lên ruộng đất trong không gian.

Cô mua thêm ít gạo xát, bột mì trắng và thịt lợn đặt trong không gian.

Sơ Úy đã kiểm tra qua, đồ vật đặt trong không gian sẽ không bị hỏng.

….

Sơ Lam cảm thấy chị gái đã thật sự thay đổi từ sau khi bị cô ta đẩy xuống lầu. Mấy ngày nay nhìn Sơ Úy bận rộn ra vào phủ viện, cô ta không khỏi lo lắng.

Nhưng cô ta không dám tìm Sơ Úy hỏi thăm, chỉ âm thầm quan sát.

Sau khi Sơ Úy làm việc ‘ngoài ruộng’ xong, cô đi đến chỗ chú hai.

Chú hai của Sơ Úy, Sơ Quốc Lương là phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện, quản lý mọi vấn đề liên quan đến thanh niên trí thức xuống nông thôn ở Hải Thành.

Sơ Úy muốn nhờ chú hai viết hộ bức thư giới thiệu cô trở thành một thanh niên trí thức xuống nông thôn.

Sơ Úy vừa mở miệng, Sơ Quốc Lương đã lập tức đưa thư giới thiệu cho cô.

Huyện Thông Huyền khá gần Hải Thành, so sánh với khu nông thôn Đại Tây Bắc, vẫn tốt hơn nhiều.

Có thể đến Thông Huyền làm thanh niên trí thức xuống nông thôn, ít nhiều cũng phải có chút quan hệ.

Hồ sơ sau này vừa đẹp, lại không chịu quá nhiều khổ sở.

Sơ Úy chuẩn bị một vài món đồ ăn vặt và quần áo đủ dùng trong vài tháng nhét gọn vào rương hành lý.

Sau đó cô đi nói cho cha mẹ, cô muốn đến Thông Huyền làm thanh niên trí thức một năm.

Cha cô thì đau lòng, nhưng mẹ cô lại chỉ nói “Cấp trên rất ủng hộ việc xuống nông thôn, xuống nông thôn rèn luyện cũng tốt.”

Mẹ cô từ trước đến giờ vẫn luôn thiên vị Sơ Lam, nhiều năm như vậy cô đã quen rồi.

Buổi tối, trong phòng Sơ Lam, Triệu Mĩ Phượng cầm theo một chiếc khăn tay đi vào, kéo tay Sơ Lam “Chỗ tiền này cho con mang về nông thôn. Đừng nói cho chị con, biết chưa?”

Sơ Lam cao giọng nói “Mẹ đối với con thật tốt, chỉ là vì sao Sơ Úy cũng xuống nông thôn, chị ta muốn đi theo con sao? Ở nông thôn khổ như thế nào chị ta không biết à?”

Triệu Mĩ Phương nhíu mày “Mẹ vẫn luôn cảm thấy chị gái con đã thay đổi, không biết ẩn giấu điều gì. Con nhớ phải cẩn thận. Chỗ này có ba trăm tệ. Nếu không đủ tiền, liền viết thư cho mẹ, mẹ gửi cho con.”

Sơ Lam miễn cưỡng đồng ý.

Bên trong sở chỉ huy quân sự Hải Thành, một chiếc xe quân dụng có biển số bắt đầu chữ A chậm rãi tiến vào. Chính ủy và đội trưởng đích thân nghênh đón, cúi chào theo nghi thức quân đội “Thủ trưởng, sao ngài lại đến đây?”

Thủ trưởng với mái tóc đã bạc xuống xe, nhìn người đàn ông trước mắt “Ta nghe người ta nói, ở chỗ này của các người có một tiểu đồng chí tên Hạ Văn Viễn. Hắn…hiện tại ở đâu?”

“Thủ trưởng, doanh phó Hạ đó trước đó đóng quân ở trung đoàn chúng tôi. Hiện tại đã trở về khu quân đội địa phương rồi.”

Vẻ mặt thủ trưởng có chút mất mác “Vậy sao? Người rời đi khi nào?”

“Lúc này sợ là đã ở trên xe lửa rồi.”

Thủ trưởng thất vọng bước lên xe.

Trong xe có một bức ảnh.

Ông cầm lấy tấm ảnh, nhẹ nhàng vuốt ve, ngây người nhìn chằm chằm khuôn mặt sĩ quan trẻ tuổi trong ảnh.

Đứa nhỏ này, giống quá…

“Hứa Huy a…”

“Vâng, thủ trưởng.” Cảnh vệ ngồi hàng ghế đầu trả lời.

“Điều tra đứa trẻ này.”

“Vâng.”